Tôi theo kitô giáo nhưng thích lân la chuyện trò với mấy vị thầy chùa. Không phải lúc nhỏ có cơ duyên học chung lớp với mấy chú tiểu đầu để chỏm mà lớn lên tôi yêu mến chùa chiền. Tôi thích nói chuyện với các vị tu sĩ. Hầu như có dịp là tôi hầu chuyện với họ. Sức quyến rũ trong các buổi nói chuyện của các vị sư không hẳn ở sự uyên bác. Sức quyến rũ là: Tâm hồn tôi thư thái sau khi nghe sư “giảng pháp”.
Các chú tiểu tôi quen nay đều là bậc trưởng thượng ở các ngôi chùa nổi tiếng Hội An, Đà Nẵng cả ở Úc châu. Hầu hết họ là hoà thượng, thấp là thượng tọa, thấp nhất là đại đức- những chức vụ trong Phật giáo.
Đại đức của tôi lại già tuổi, mới ngộ chứ. Bởi ổng mới đi tu thực thụ chừng 25 năm nay. Trước đó thầy có vợ, có con (nay có đứa là chủ tịch một thành phố lớn ở Đồng Nai) và đặc biệt ăn chay trường từ nhỏ. Và thầy từng làm trưởng phòng trong một đơn vị kinh tế quốc doanh dù trước 1975 là sĩ quan VNCH.
Rất hiếm có một lính “nguỵ” lại là trưởng phòng trong một đơn vị cấp dưới có nhiều đảng viên những năm sau thập niên 80. Vì anh lính này giỏi và đạo đức. Vị giám đốc công ty càng giỏi hơn khi “cả gan” chọn một sĩ quan chế độ cũ làm trưởng phòng cho mình.
Những năm về sau, có quy định các chức vụ chủ chốt phải là Đảng viên và vị đại đức bạn tôi buộc lòng phải làm hồ sơ xin vô Đảng. Cơ duyên khiến anh ta không thăng tiến công tác, tôi không rõ xui hay hên. Vì là chuyên viên không quân lãnh đạo hy vọng anh sẽ được kết nạp nhằm bảo đảm cho đơn vị có một “tài năng” ổn định công tác.
Kết quả xác minh làm thất vọng nhiều người nhưng là hy vọng cho bạn tôi: hoàn thành ước nguyện trở thành tu sĩ ngay từ thuở nhỏ nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, anh không thực hiện được.
Vợ con đề huề và gia sản tích cóp dư ăn dư để nhưng anh ta vẫn xuống tóc đi tu. Nhiều người cho là bạn tôi có căn tu, hay có duyên tu, cơ duyên gì gì đó.
Thiên đường hay địa ngục; niết bàn hay cõi ngạ quỷ, đều là chỗ do con người chọn lựa. Tôi nghĩ chẳng có cơ duyên gì. Vì sao? Chính những câu chuyện tôi nghe các vị tu sĩ nói với mình có tính soi dẫn: Chỉ có chính ta mới có thể chọn thiên đàng hay địa ngục; chốn niết bàn hay cõi ngạ quỷ.
Kết cuộc: Ý muốn con người hay cơ duyên đưa đẩy số phận con người? Tôi không cho là cơ duyên. Thích Ca Mâu Ni hay bạn tôi đều tự ý phát nguyện đi tu. Con người thực sự là con người tự do.
Ảnh: Về Đồng Nai thăm bạn.