(Phiếm luận nhân xem ảnh bên dưới)
Có câu “phía sau thành công của một người đàn ông có bóng dáng của một ngừơi đàn bà”. Tôi sửa lại, “phía sau sự thất bại của một người đàn ông có bóng dáng của một người đàn bà”. Không những thất bại mà còn “thân bại danh liệt”. Ví dụ điển hình: vị cựu bí thư huyện ủy Cô Tô, vừa mới bị cách tuột mọi thứ, đảng viên cũng bị khai trừ. Một tiến sĩ còn trẻ, đẹp trai, hoạn lộ đang thênh thang, chỉ vì “quan hệ bất chính” mà phải “gặm một nỗi” u hoài theo năm tháng. Nhưng không hẳn lỗi đàn bà. Tất cả tại người chọn đàn bà.
Ở Trung Quốc, mấy năm trước không thiếu những quan chức tham nhũng, xộ khám, đều thấp thoáng “bóng hồng”. “Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách. Sắc bất ba đào dị nịch nhân” (Mưa không trói buộc nhưng giữ được khách. Sắc đẹp chẳng ba đào nhưng dễ níu chân ai). Không phải thời nay đàn ông khổ lụy vì đàn bà (đẹp). Thời xưa còn lắm lắm. Khi người đàn ông có công danh - cái mà nhiều người đàn ông khác ao ước - chính họ cũng ao ước một thứ: giai nhân. Trai tài, gái sắc. Đó là ước nguyện của đa phần con người trần thế. Trai tài mà gái không sắc có nhiều lý do. Một là, trai đó không yêu đàn bà đẹp (hơi bất thường, nghe); hai là, có yêu nhưng không tìm được giai nhân làm vợ; ba là, nghèo rớt mồng tơi, chẳng thị Nở nào ngó tới.
Đàn ông thành đạt thường cưới vợ đẹp trừ trường hợp lúc chưa thành đạt có cô vợ không “nguyệt thẹn, hoa nhường”. Các doanh nhân đàn ông ngày nay có khuynh hướng lấy các hoa hậu hay người mẫu làm bạn đời để “nâng khăn sửa túi”.Các quan chức còn trẻ, có địa vị trong guồng máy quốc gia, có lẽ mong muốn cũng không khác. Chỉ có khác, doanh nhân cưới vợ không hỏi ý kiến chi bộ chứ đảng viên phải “báo cáo tổ chức”. Yêu mùi mẫn say đắm nhưng tổ chức “lắc đầu” thì “em đi đường em, anh đường anh – nếu còn muốn danh phận (bất cứ quan chức lớn nhỏ đều đảng viên).
Có vợ hay có người yêu thuộc dạng “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” không những là diễm phúc cho người đàn ông mà còn là một quyền lợi – ngang ngửa với quyền tự do biểu đạt hay quyền biểu tình chống xâm lược.
Nhiều người quan niệm làm chính trị không nên để “đàn bà” (đẹp, nguy hiểm lắm!) xen vào. Không xen vào việc triều chính nhưng xen vào đời sống quan chức, không được hay sao? Những lãnh tụ toàn diện (Mao Trạch Đông không phải là lãnh tụ tôi muốn nói) trên thế giới đều có vợ, nghĩa là có một gia đình đầm ấm. Căng thẳng triều chính khi về nhà gặp phu nhơn “ăn cục nói hòn”, tính tình lãnh tụ có ảnh hưởng không? Tôi chắc là có. Nếu có người vợ nhỏ nhắn xinh xắn, ăn nói nhỏ nhẹ, biết săn sóc đàn ông, lãnh đạo như thế tôi bảo đảm sẽ mang lại hạnh phúc cho dân chúng nước mình.
Những quan chức tham nhũng có nhiều bồ nhí ở TQ vướng tù tội, có lẽ vợ họ hoặc không đẹp người hoặc không đẹp nết, hay là cả hai. Không có thì kiếm chứ sao? Kiếm bồ nhí.
Nhu cầu tình yêu (kèm tình dục) ở con người rất đa dạng và phức tạp. Những người giàu có hay quyền lực còn sức sống thì nhu cầu ấy cũng đa dạng và cũng rất phức tạp. Nhu cầu muốn có trai tài, trai giàu, có gái sắc, gái ngoan là nhu cầu chính đáng. Người dân quèn cho chí lãnh tụ, ai cũng là người, do đó đều có nhu cầu ấy. Chẳng qua vì điều kiện, vì hoàn cảnh, vì cơ duyên, có kẻ không thỏa nguyện nhu cầu đó mà thôi.
Đàn ông muốn có giai nhân, đàn bà không được phép?
Ảnh hưởng Nho giáo lâu dài, vai trò người phụ nữ không được coi trọng. “Nhứt nam viết hữu, thập nữ viết vô” (một trai cho là có, mười gái cũng bằng không). Có một phụ nữ xinh đẹp quyền thế một thời, vang danh một triều đại, nổi lên chống lại quan niệm cổ hủ lạc hậu ngày nước có ông Khổng Tử, đó là bà Võ Tắc Thiên. Công tích của bà lớn đến nổi khi bị truất phế, những người nổi loạn không chém đầu bà như thông lệ các vì vua chúa Trung Hoa thuở xưa. Một vị vua khác người. Bà còn khác người ở chỗ: tự do hưởng thụ xác thịt ( và cả tình yêu nữa- ai biết?).
Lịch sử hầu hết đều do đàn ông viết; nhận xét về một vị vua nữ đem “trai khỏe đẹp” vào cung theo ý thích luôn luôn là ác ý và thiên lệch. Chỉ có một người Việt Nam nhận xét bà với thái độ cảm thông và công bình. Đó là học giả Phan Khôi, sinh ra rau bà Võ Tắc Thiên hàng chục thế kỷ. Ông viết trong bài “Thân oan cho Võ hậu” do nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân sưu tầm: “Các ông vua nhốt trong cung đến những mấy ngàn đàn bà, hoang dâm vô độ, ấy là cái quyền của các ổng. Vậy thì bà vua Võ hậu chọn cung nhân bằng đàn ông để mua vui trong lúc “vạn cơ chi hạ”, cũng là cái quyền của bả. Như nói Võ hậu làm như vậy là thương luận bại lý, thì các ông vua làm như kia cũng thương luân bại lý. Không trách thì thôi; đã trách thì nên trách hết thảy”.
Một học giả nghiêm túc có tư tưởng tự do trong vấn đề luyến ái như thế kể ra rất hiếm và chính ông là người “khai sinh” ra thơ mới với bài “Tình già”, trong đó có một đoạn cho thấy, tự do luyến ái nhưng không buông tuồng, lơi lả.
“Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng,
mà lấy nhau hẳn đà không đặng:
Để đến nỗi tình trước phụ sau,
chi bằng sớm liệu mà buông nhau!”
- “Hay nói mới bạc làm sao chớ!
buông nhau làm sao cho nỡ?
Thương được chừng nào hay chừng ấy,
chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!
Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng,
mà tính chuyên thuỷ chung!”
Tình yêu trai gái, và cả tình dục, thời nào cũng có. Nhưng tình yêu và tình dục có trái tim thì phải có khối óc. “Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng, mà tính chuyện thủy chung”. Chàng trai và cô gái trong một đêm tối, suy nghĩ rất chín chắn sau khi “Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi, con mắt còn có đuôi".
“Liếc đưa nhau đi rồi”, trai gái có gia đình không đi về nhà, lại đi vào nhà hát (Karaoke), quan hệ “chính đáng” trên-dưới ở cơ quan trở thành “bất chính” "trai trên gái dưới" ở giường ngủ, dù "kẻ quan hệ" từng học tập đạo đức gì đó còn nhuyễn hơn sôi kinh nấu sử để trở thành tiến sĩ. Học mà không hành. Tiên, chẳng có lễ - hậu, văn cũng tiêu. Bỏ “tiên học lễ hậu học văn” là "tiến cùng thời đại".
1XZKm-VkxxaYOf4YK4X_v60Xb4PxyAxvmph1e-im66j4