Showing posts with label Giáo dục. Show all posts
Showing posts with label Giáo dục. Show all posts

Friday, November 7, 2025

LẠI GIÁO DỤC

Ông thầy hiệu trưởng ở Phú Thọ thực hiện tình dục đồng tính với học sinh cấp 2 của mình, không phải với một mà nhiều em, không phải thời gian ngắn mà rất lâu.

Nhiều người quy giáo dục xuống cấp trầm trọng, người đứng đầu phải từ chức, trước những “tai nạn” cô giáo quỳ, cô giáo nước giẻ lau bảng, cô giáo tát, nay tát thêm “thầy giáo mút”.

Ngay cả Huy Đức, “think-tank” của báo chí, (có kẻ cho là người của nhà nước), cũng chê ông bộ trưởng đương nhiệm, với yêu cầu bóng gió “phải từ chức” (tui nghi ông Nhạ sẽ từ chức quá vì Huy Đức đã giựt dây “chuông gọi hồn ai”).

Tôi thì không nghĩ như vậy.

Có 1 ông Nhạ hay 10 ông Nhạ từ chức cũng không thay đổi được giáo dục nếu không có 1 ý kiến (tôi nhấn mạnh, chỉ một mà thôi) của ông chủ tịch nước tức tổng bí thư. Chúng ta từng chứng kiến nhiều bộ trưởng giáo dục như Nguyễn Thị Bình, Phạm Minh Hạc, Phạm Vũ Luận, Nguyễn Thiện Nhân…đều đau đáu với nền giáo dục nước nhà. Họ có thay đổi được giáo dục VN hay không? Không.

Bà hiệu phó của ông hiệu trưởng dâm dật rất chân thật: “Với bản thân tôi nói riêng và các thầy cùng trường nói chung, thầy M. là một người liêm chính, mẫu mực vô cùng trong mọi phương diện” (bà tên là Trần Thị Kim Nụ). Không thể cử một người không liêm chính, không mẫu mực, vào chức vụ, dù tép riu, so với phẩm hàm hiện nay, làm hiệu trưởng một trường trung học, cho dù đó là trường dành cho học sinh “dân tộc” nội trú.

Tôi không rành tổ chức đảng, tổ chức chính phủ, nhưng “quá trình” đề bạt một người như ông hiệu trưởng kia không phải đơn giản hay dễ dàng. Nếu tôi ở Mỹ, tôi cũng có thể nộp đơn ứng cử một chức nào đó ở cấp phường, cấp xã. Nhưng ở VN, đố mà được. Đảng viên, đủ tiêu chuẩn ư? Chưa chắc, nếu không được chi bộ nơi tôi sinh hoạt giới thiệu, không được đảng ủy cấp trên cho phép, không có mặt trận đồng tình, không được công an, hay tổ chức thẩm tra lý lịch mỗi khi ứng cử vào một chức vụ nào đó.

Nghĩa là quy trình rất chặt chẽ , con kiến "hảo ngọt" chưa chắc lọt qua “khung cửa hẹp” để đến với cục đường.

Nhưng tại sao lại có các ngài Trịnh Xuân Thanh, Phan Văn Vĩnh, Nguyễn Thanh Hóa, và nhiều tướng lĩnh, công an, quân đội, và cao nhất là Đinh La Thăng, hàng trăm vị tai to mặt lớn của các “quả đấm thép” khác đang ủ tờ lại… “lọt lưới”?

Hàn Quốc, Mã lai, Trung Quốc, xa hơn, như nước Ý, các nước châu Mỹ, ngay cả Mỹ, những người còn “ngon ăn” hơn mấy ngài của chúng ta, cũng trở thành “tội phạm”.

Như vậy, xã hội chủ nghĩa hay tư bản chủ nghĩa cũng không đủ sức hạn chế hay làm mất đi những nhân vật “tai to, mặt lớn” với hành vi xấu xa như hối lộ, tham nhũng, hủ hóa, đồi bại. Nhưng rọi cho kỹ, những nhân vật “đình đám” ở những nước tư bản có nhiều, có “đại trà” như ở các nước Trung Quốc, Việt Nam?

Các nhân vật ở những nước tư bản bị “ xử lý” tức khắc (con gái Park Chung-hi “cha già” Hàn Quốc hùng cường ngày nay, phải tra tay vào còng lúc “đương kim tổng thống”) không phải như ta hay Trung Quốc, người chức vụ cao tham nhũng ở triều đại trước, ở giai đoạn trước, thời gian có khi 10 năm, thậm chí 20 năm (vụ Thủ Thiêm) mới được nhắc tới, hết sức “dè dặt thăm dò”.

Hành vi xấu xa trong việc làm của cô giáo quỳ, cô giáo tát, cô giáo nước giẻ lau bảng, ông hiệu trưởng, các quan chức đang thụ án, các tướng lĩnh đang ở tù…không thể được ngăn chặn triệt để bởi luật pháp, bởi cơ chế, ngay cả bởi “người đốt lò vĩ đại”.

Vậy, bó tay sao?

Chỉ có một cách đơn giản: xây dựng lòng tự trọng “danh dự cá nhân”. Danh dự chỉ có thể đánh đổi bằng sinh mạng: những võ sĩ Nhật Bản đã tự mổ bụng khi bị nhục nhã. Tướng VNCH Nguyễn Khoa Nam đã tự bắn vào đầu kết liễu mạng sống của một chiến binh thua trận.

Không ai có trách nhiệm với mình bằng chính bản thân mình.Phải xây dựng “danh dự” như mạng sống - thể xác và tinh thần. Mất danh dự coi như đã chết dẫu còn thở, còn sống, còn lên xe xuống ngựa, cờ xí rợp trời.

Hàng triệu bản lý lịch được xác nhận, hàng trăm ngàn bằng cấp được viện Mác Lê khắp nước công nhận, hàng chục ngàn kết luận của ban nội chính, ban kiểm tra đảng…cũng không làm chính quyền mạnh mẽ sáng suốt ngăn chặn những Trịnh Xuân Thanh, những Nguyễn Thanh Hóa, những Phan Văn Vĩnh, những Đinh La Thăng chui sâu, leo cao, và tàn phá đất nước.

Chỉ có danh dự cá nhân mới giúp mỗi người dân VN từ quan chí dân xây dựng đất nước này ngẩng cao mặt với đời.

Nhưng làm sao để có lòng tự trọng và danh dự cá nhân, chúng ta lại phải quay về câu hỏi : Vì sao “ông hiệu trưởng kia lại đồi bại đến thế, đốn mạt đến thế, ở một môi trường ươm mầm, trong lành là ngôi trường, một thời gian dài, với nhiều người bị hại mà không ai biết, không ai dám nói, dám tố cáo; những học sinh bị lạm dụng tình dục cam tâm là những “con cừu” thí nghiệm cho một “ông quan” nhỏ như cọng tăm tác oai tác quái? Ông ta không thể từ dưới đất chui lên hay trên trời rơi xuống.

 Nếu một người thầy có lòng tự trọng, có danh dự, sẽ không bao giờ làm như thế dù cho căn phòng hiệu trưởng của ông nhìn như một phòng ngủ, phủ màn êm ả che kín mọi cửa vào.

Chỉ có giáo dục chân chính mới có thể làm con người coi trọng danh dự và xem nó như mạng sống của mình. Giáo dục ơi !

 

RỬA CHÉN.

Tặng vợ tôi nhân ngày 8/3.

Đây là một đề tài ít thường được nhắc tới chớ đừng nói là nghiên cứu tới. Người ta quên rằng cả một phần đời con người thường dành để ngồi vào bàn ngày 3 lần, tối thiểu là 1, hoặc hai lần rửa chén. Có ăn thì phải có rửa. Rửa chén ấy. Quy luật mà.

Các nước phương tây người ta quý trọng phụ nữ nên họ có lẽ ít quan trọng ngày 8 tháng 3 như chúng ta: 364 ngày lơ là, dành một ngày “hoành tráng” tán tụng các chị lên tận trời xanh, để mà qua ngày 8/3 mọi việc “đâu vào đấy”: đàn bà, mà.

Thái độ coi khinh phụ nữ không phải chỉ người VN đâu nha. Phương Tây cũng đâu kém. Cuốn cựu ước Kitô giáo là nền tảng văn minh của họ mà mở đầu cũng coi phụ nữ chẳng nghĩa lý gì ngoài 2 cái xương sườn của người nam. Mà Thượng Đế chắc là đàn ông nên ngài hơi thiên vị: Lấy đất nặn ông Adam rồi thấy ổng thơ thẩn ra vào vườn địa đàng buồn thiu thỉu ngài mới giật mình nhớ ra: Thằng đàn ông ni hình như thiếu cái gì: đó là là “đàn bà”. Nhưng kinh thánh cũng bất công đối với phụ nữ. Thượng đế bảo “ hai ngươi ăn tất cả các trái cây trong vườn trừ cây nầy, nghe”. Đó là cây tri thức, ăn vào sẽ biết tất cả thiện, ác. Ông nội Satan cám dỗ Eva bẻ trái đó mà ăn, xong Eva lại còn dụ Adam nữa chớ . Đã hổng kiên định lập trường nghe xúi làm đại nên lúc Thượng Đế quở thì mới chỉ vào người nữ mà nói tại “bả” đó thưa Ngài, và vì nuốt nửa chừng rồi có “nghĩ lại” nên cổ của đàn ông có trái khế, trái adam là vậy, đàn bà hổng có.

Thuở khai thiên lập địa phụ nữ đã bị coi là thứ yếu huống chi bây chừ.

Cho nên rửa chén thường bị cho là “nghề” của phụ nữ. Nhưng rửa chén là hành động mà xưa nay bị xem là “đàn bà” lắm. Hổng thế mà ông bà ta lên cao dao chế giễu :

Làm trai (như tôi đây) rửa chén quét nhà.

Vợ gọi thì dạ bẩm bà có tôi.

Đấy là tui muốn “hạ thấp” sự giễu cợt xuống 1 tí chứ nguyên câu sau nó là: Vợ gọi thì dạ bẩm bà có “em”. Chồng mà phải xưng em. Mới biết ông bà ta xem việc rửa chén hó… “hèn” như thế nào.

Việt Nam ta đòi thoát Trung, ý là đòi thoát Hán, nhưng xin thưa, người Hán rộng mà uyên thâm nhất là Mr. Khổng Tử, cũng phán thế này: Người quân tử nên lánh xa việc bếp núc. Nghĩa là trong đó có việc rửa chén.

Lan man hơi nhiều giờ hãy đi vào chủ đề. Rửa chén trước hết là hành vi nhân đạo, thương người: nếu ăn cơm ngày 3 bữa, trong 70 năm, thì số lần rửa chén là 76.650 lần, mỗi lần 20 phút thì ôi thôi, thời gian dài vô tận ấy, người phụ nữ phải bỏ 1 phần đời thanh xuân của mình vào việc rửa chén. Nếu đàn ông tiếp sức 50 % công việc đó thì rửa chén không phải hành động đầy lòng nhân ái và thương người biết bao, sao? Mà nhất là thương vợ mình thì nhân ái hơn lên( nhớ đừng có thương vợ người ta).

Rửa chén thể hiện tính công bình mà lịch sử luôn đấu tranh giành quyền bình đẳng cho phụ nữ. Đàn ông là sinh vật năng thuyết bất năng hành. Lúc nào cũng hô hào và thậm chí viết luật (nữ ít được tham gia làm luật đó nha) hô hào nam nữ bình quyền chứ bảo rửa chén phụ cho vợ, cho mẹ hay cho em gái một chút thì la oai oái…anh bận xỉa răng, con bận nghe điện thoại… Bà nào nhờ chồng mà anh ta vui vẻ rửa giùm chén bát ngay tôi xin nói dứt khoát bà đó xứng cầm cờ đầu trong việc hô hào giải phóng phụ nữ. Nếu có tự do ứng cử tôi sẽ là người đi vận động cho bà ấy ứng cử vào chức thủ tướng hay là tổng thống cũng nên.

Rửa chén, thưa quí ông, cũng là một niềm vui. Cái nầy tui hổng bịa đâu. Một lần, thiền Sư Nhất Hạnh (ông này được xem như phật sống đó) trả lời trên BBC (lúc đài này còn phát thanh trên radio) rằng một trong thú vui của ngài là rửa chén. Được hỏi vì sao, ngài trả lời đại ý khi rửa chén bát, ngài vẫn hít ra thở vào rất là đều đặn, như đang ngồi thiền, nghĩ đến người ăn vui vẻ cầm lên cái chén, cái bát được sạch sẽ, thơm tho, là ngài thấy trong lòng hạnh phúc. Nói vậy thôi chứ ngài chắc là ít rửa chén lắm vì thời gian của ngài rất quý: Giảng đạo có khi bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, các đệ tử ghi âm để chép thành sách.

Hơi lạc đề, bạn ạ. Quay về rửa chén đi. À, rửa chén còn là cách rèn luyện tính kỷ luật , trật tự. Cái nào trước, cái nào sau. Nào đũa nào muỗng nào soong nào chão nào chén nào bát, lộn tùng phèo một đống, giải quyết sao đây. A hà…hãy trật tự, hãy trật tự. Chén theo chén, bát theo bát, đũa theo đũa, trước sau thứ tự…ôi nó nền nếp ngay ngắn làm sao. Ai có kinh nghiệm rửa chén bát nhiều mới thấy mình càng ngày càng…ngăn nắp. Có bạn nào du lịch Mỹ (tui chưa đi) sau khi ghé thăm tòa nhà bầu dục của Obama ngồi rồi làm việc, đến quốc hội Hoa Kỳ mà hổng ghé thư viện quốc hội Hoa Kỳ thì thật là rất đáng tiếc. Khi bước vào tòa nhà mênh mông nào sách và sách bạn sẽ thấy không phải câu: “Bác Washington đời đời sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta” đâu mà là câu: “Order is the first universal law” nghĩa là “trật tự là quy luật đầu tiên của tạo hóa”, ấy là rửa chén bát, bỏ vào kệ rá hoặc mang ra phơi mà hổng rớt bể cái nào chính là bạn đã làm dung cái câu mà quốc hội Mỹ nó ghi ở chỗ chúng chứa trí tuệ thế giới, đó. Oai không.

Rửa chén cũng thể hiện tính …mưu trí của mình. Có khi “dồn” hai ba bữa ăn thậm chí hai ba ngày ăn ta rửa một lần …, gọi là “cả gói” cho nó tiện. Phải “linh hoạt” như thế chứ ngày nào cũng xỏ tay vào găng mà rửa chén thì nó “tù túng” quá. Ấy cũng là một sáng kiến đó chớ. Nếu lỡ có rơi vỡ một vài cái chén đẹp thì chúng ta hãy lặng lẽ gói kỹ bỏ vào nơi kín đáo nhất, sống để dạ chết mang đi, đến Thượng Đế cũng chẳng biết huống chi vợ mình: đó là cách khôn ngoan để tránh mấy câu thịnh nộ của vợ như là” ông chỉ được cái nói chứ làm chẳng ra ôn gì, rửa có mấy cái chén mà cũng làm rơi làm bể. Chẳng qua “bả” cũng có làm bể đó chứ, bởi như tui nói 76 ngàn lần rửa trong cuộc đời mà hổng làm bể một vài chục cái bát chén hoạ là thánh. Chứng minh hùng hồn nhất là Tết nào vợ tui cũng bắt tui chở đi chợ mua thêm chí ít là mấy chục chén. Nếu không bể thì chén bát đi đâu? Đừng có mà lấn áp chồng.

Nhưng phải nói là tui hơi dại dột và hơi bốc phét nên nhiệm vụ rửa chén bây giờ “thỉnh thoảng” được chuyển giao cho tui. Trong một bữa ăn, hào hứng bởi nửa lon Sài Gòn, tôi vừa cầm chén vừa nhìn bà vợ yêu dấu đã dọn lên những món khoái khẩu, mà lỡ dại tuông ra cái câu đã học lóm của sư Nhật Hạnh: Rửa chén cũng là một niềm vui. Thế là nhanh như chớp, vợ tui nói liền, rất lý luận đúng truyền thống “Quảng Nam hay cãi” (không cãi, không phải Quảng Nam): Ông phải thực hiện được điều ông nói tui mới tin ông bởi ông đã quá nổi tiếng với nhận xét của bố là thằng này (tôi) năng thuyết bất năng hành. Con (ý nói vợ tui) mà lấy hắn là con khổ suốt đời. Có ai ác không ông già mà lại nói xấu con trai mình trước nàng dâu, nhưng cũng ác cái là bố tôi nói…đúng.

À, giỏi nói mà chẳng giỏi làm ư? Bà vợ, hãy xem nhé. (Tui thề ngầm trong bụng .Kể từ đây tôi sẽ rửa chén…suốt đời). Hên là bây giờ mới “tham gia” chuyện này chứ mấy chục năm trước lúc mới cưới mà tham gia sớm e bây giờ nhấc tay lên hổng nổi chứ đừng nói ngồi đó gõ phím mà chém gió trên mạng như bây chừ. Trừ phi mua máy rửa chén tặng vợ, còn không,  hãy thỉnh thoảng rửa chén để ngày 8/3 phụ nữ sẽ vui vì nhận ở bạn nhiều bông hoa "tươi thắm".

Saturday, October 25, 2025

ĐƯỜNG ĐI CỦA THÀNH TÍCH

Nhận hành vi cho nhiều học sinh tát vào mặt một học trò là sai trái, cô giáo thành tâm nhận lỗi: Vì áp lực thi đua, lớp cô bị xếp cuối bảng thành tích từ đầu năm đến nay. Lỗi của học sinh bị tát là chửi thề, các “sao đỏ” theo dõi ghi vào “sổ đỏ” (lưu ý, không phải sổ đen).

Thời gian một học sinh sống với gia đình nhiều hơn ở trường, ảnh hưởng từ nhà trường không nhiều bằng ảnh hưởng gia đình và xã hội. Chửi thề, hay vô lễ  với người khác không dễ gì không “theo” cổng trường rồi vào lớp. Đào tạo đạo đức cho học sinh không phải trách nhiệm chính của thầy cô.

Truyền đạt kiến thức cho học sinh đã đặt nặng lên đôi vai người thầy. Càng nặng hơn khi phải dạy dỗ đạo đức: “chửi thề” “vô lễ” phải là “tiêu chí” cho “thi đua thành tích”. Thành tích ai cũng thích nhưng lại gọi nó là…bệnh, “bệnh thành tích”.

Ông Nguyễn Thiện Nhân cũng đã lao tâm khổ tứ với khẩu hiệu “nói không với bệnh thành tích trong giáo dục” mười mấy năm trước. Từ đó đến nay, bệnh thành tí ông nguyên bộ trưởng thành công hay thất bại?

Bệnh này không riêng của ngành giáo dục. Bệnh rất phổ biến, rất “đại trà”vì nó dễ lây lan, trớ trêu là ai cũng muốn…mắc bệnh. Thành tích có đi đôi tiến bộ không?
Nếu thành tích cả nước đúng như các bản báo cáo hay báo chí ghi nhận mấy chục năm qua: VN chúng ta bây giờ phải nằm trong tốp cao của những nước phát triển, chứ không phải lúc nào cũng lo lắng chuyện mượn, chuyện vay.

Thành tích công nhận các ấp văn hóa, khu phố văn hóa, xã văn hóa, tỷ lệ nghịch hay tỷ lệ thuận với mức phát triển văn hóa của xã hội?

Ảnh của báo Tiền Phong.

Giáo sư, tiến sĩ, nhà giáo ưu tú, nhà giáo nhân dân, nghệ sĩ ưu tú, nghệ sĩ nhân dân... ngày càng "hằng hà", liệu văn minh, văn hóa, giáo dục nước nhà đã được nâng lên “tầm cao mới”?
Thành tích tưởng đóng góp cho xã hội nhưng thật ra đóng góp cho thăng tiến của các quan chức háo danh.Thành tích nhiều: lên. Thành tích ít: xuống.
Nhưng xã hội ta đang lên hay đang xuống ?

Cái hại của chạy theo thành tích là khiến cấp dưới phải nói dối, phải báo cáo những con số không thực, để có “con số đẹp”. Cái hại của chạy theo thành tích là cấp trên, qua con số đẹp được báo cáo, sẽ có cái nhìn không thật về thực tế, dẫn đến những quyết định sai lầm có khi gây tác hại rất lớn.

Xứ ta có thành tích nổi tiếng nhiều lần về “sửa sai” và “rút kinh nghiệm”. Nhưng cái hại to lớn của chạy theo thành tích không chỉ làm cho sai lệch thực trạng. Cái hại nó đã tạo ra là sự dối trá, không trung thực, mà trung thực là đức tính hết sức quý báu để xây dựng xã hội tốt đẹp.

Học sinh bị tát 231 cái vào mặt chỉ là nạn nhân cỏn con của phong trào chạy theo thành tích. Càng chạy theo thành tích càng khiến con người trong xã hội càng dối trá với nhau hơn, càng chịu áp lực nhiều hơn. Nhưng không thành tích lấy đâu thăng tiến công tác? Nan giải.

TỰ TÁT VÀO MÌNH

Cả nước dậy sóng vì tin tức một học sinh bị tát vào mặt 231 cái đến nỗi phải nhập viện. Thương tổn tinh thần cho học sinh này có thể là sang chấn lâu dài khó mà chữa khỏi.

Trước đây có các sự việc cô giáo nhà trẻ hành hạ trẻ một vài tuổi, bắt học sinh uống nước giẻ lau bảng, đánh, hoặc tát vào mặt học sinh…Tuy không nhiều những việc như vậy, tôi nghĩ ngành giáo dục cũng cần kiểm tra tâm lý, sức khỏe tâm thần, đối với những ai bắt đầu vào nghề dạy học. Biết đâu có những “giáo viên tâm thần” lọt vào đội ngũ “kỹ sư tâm hồn”, gây ra những hành động phản cảm, phản giáo dục như đã thấy mấy năm nay.

Hành động bắt các học sinh trong lớp thay nhau tát vào mặt một học sinh phạm lỗi như vừa rồi không thể kết luận cô giáo có thể đã…mắc bệnh tâm thần.

Tát (đánh) học sinh là điều cấm kỵ, giáo viên nào cũng hiểu. Buộc học sinh tát nhiều như vậy vào mặt một học sinh là một hành vi cố ý : cô giáo đã ý thức hành vi của mình:
• Trừng phạt cái “tội” học sinh vì đã làm việc sai quấy.
• Các học sinh thay phiên tát sẽ ngầm được nhắc nhở: nếu như “tội đồ” kia, các em cũng sẽ bị hình phạt như vậy.
• Thể hiện quyền uy cô giáo là “trừng trị” thay vì “dạy dỗ” học sinh.
• Có thể vô tình, cô giáo đã học và làm theo cung cách “đấu tố” những thành phần "bóc lột" trong lịch sử. Chúng ta nhớ đến những “Hồng vệ binh” ở TQ thời Mao Trạch Đông. Hành vi sai quấy sẽ bị “tập thể” trừng trị.
• Cuối cùng, cô giáo ý thức mình là người “sắt đá”, không lòng trắc ẩn, trước học sinh bé bỏng thân yêu của mình.

Nhưng, tác hại không dừng ở đây, bên cạnh thương tổn tinh thần không bao giờ hồi phục ở học sinh bị tát. Tác hại do ấn tượng hằn sâu vào tâm hồn trong trắng của những học sinh theo lệnh cô đã tát vào mặt bạn mình. Chắc chắn các em không muốn, và không nỡ nào làm như thế. Học sinh nào cũng đều sợ hãi, răm rắp thực hiện “phán quyết” của cô giáo, một phán quyết hết sức tàn nhẫn. Các em vốn hiền lành buộc phải tỏ ra tàn nhẫn với bạn học mình.

Đây là chuyện hiếm, tát 231 cái, rất hiếm, có lẽ trên cả thế giới. Lớn lên, liệu các em có quên hình ảnh cô giáo “thân yêu” của mình lúc mới "chập chững" được cô dạy "làm đội viên đội "hành quyết"? Các em có hối hận hay áy náy, hay sẽ quên đi rất nhanh, chuyện đã cư xử tàn nhẫn với bạn mình?

Còn bao nhiêu chuyện thầy cô cư xử tàn ác với học sinh của mình sẽ xảy ra trong tương lai? Chúng ta không chắc biết. Nhưng rõ ràng những việc làm như thế không phải phản ánh bản chất của nền giáo dục chúng ta.

Thầy cô là những người hiểu biết rất rõ phải cư xử với các em như thế nào, để những công dân tương lai không đối xử tàn nhẫn với nhau, không xem việc “tát tập thể” là cách "giáo dục đạo đức" trong đồng bào mình.

Không thể tái diễn chuyện quá khứ đau lòng; ăn cắp một con gà bị dắt đi giễu từ đầu thôn đến cuối thôn, kèm theo tiếng mõ, tiếng phèng la, và một toán người áp giải “tội nhân” trên cổ treo tấm bảng to ghi rõ “tôi ăn trộm gà”. Cư xử với nhau như người với người, đừng bao giờ cư xử với nhau như cai tù với tội phạm.

Chúng ta không chỉ  trách cứ ngành giáo dục đã xảy ra những chuyện như vậy.
Chúng ta chỉ thắc mắc tại sao chuyện tương tự như vậy đã không chấm dứt hẳn trong môi trường giáo dục, nhưng mỗi ngày một tăng, cường độ mãnh liệt hơn. Đã bó tay rồi sao?

Ngôi trường xảy ra vụ việc.

Hai trăm ba mươi mốt cái tát kia là tin tức “sốt lên rồi hết”, một loại tin tức không khác “xe cán chó, chó cán xe”, chẳng đáng quan tâm bằng tin tức sắp tới sẽ đưa chương trình phòng chống tham nhũng vào học đường hay sao? Những cái tát vào chính mặt chúng ta.

 

Friday, October 24, 2025

TRỪNG PHẠT HAY KHÔNG TRỪNG PHẠT?

Nhân một phụ huynh (hành nghề luật sư) đứng ra cùng các phụ huynh khác bắt cô giáo phải quỳ để “chuộc tội” cô bắt cả lớp quỳ vì một lỗi gì đó mà không ai chịu khai ra.

Cộng đồng mạng mấy ngày nay sôi sục. Anh chàng luật sư phụ huynh bị lên án nhiều nhất vì là đầu têu, cùng mấy phụ huynh khác ép  cô giáo phải quỳ.

 Người ta cho việc bắt cô giáo quỳ là hành động xúc phạm ngành giáo dục, nhục mạ nhân phẩm thầy cô giáo. Cô  thì nghĩ đơn giản, bắt học sinh quỳ là sai nên mình quỳ để chuộc lỗi cũng không sao.

Trong nhà thờ, người ta quỳ hàng giờ, tín đồ nghĩ là quỳ để chuộc tội trước Chúa, có sao đâu. Cũng chính vì nghĩ vậy nên cô bắt cả lớp quỳ vì có một số em phạm lỗi mà chắc không em nào khai ra. Cô đâu biết như vậy là xúc phạm nhân phẩm trẻ em. Và cô đã làm xấu đi hình ảnh một cô giáo trong xã hội. Khi bị buộc phải quỳ, có người bảo cô thiếu dũng khí; có người còn gọi cô hèn nữa. Vị hiệu trưởng, đúng ra, thì ông ta mới là người hèn nhất, thiếu dũng khí nhất: Là anh cả, là lãnh đạo, phải biết đứng ra chịu trách nhiệm, khôn khéo xử lý.

Xã hội bây giờ đâu có biết dũng khí, hay tiết tháo, đức tính rất hiếm trong một số quan chức Việt Nam. Một viên tỉnh phó (Trịnh Xuân Thanh) hay cựu ủy viên bộ chính trị (Đinh La Thăng), những quan chức một thời trọng vọng, tiền hô hậu ủng, mà khi gặp sự cố thì trở thành những chú hề, người khóc lóc, kẻ mếu máo trước tòa xin tha tội. Dũng khí một móng tay cũng không có huống hồ chi một cô giáo, thân cô thế cô, chắc bị viên luật sư phụ huynh kia hù sẽ đưa ra tòa, hay nhẹ hơn sẽ bị mất việc vì xúc phạm nhân phẩm trẻ em.

Sĩ khí hay tiết tháo không còn ở những người này hay có khi không còn ở hầu hết trong mỗi chúng ta? Nguyên do vì sao không còn dũng khí, hay tiết tháo của mỗi chúng ta là vấn đề to tát nằm ngoài hiểu biết của người viết status này.

Mặt nữa, cần nói đến của sự kiện bắt cô giáo quỳ ở chỗ trừng phạt. Cô giáo đáng thương hơn đáng trách ở chỗ muốn học sinh được tốt hơn bằng cách bắt quỳ vì có khi lúc nhỏ, hay cha mẹ cô đã kể, thầy giáo hay phạt học sinh quỳ, thậm chí quỳ trên xơ mít, học sinh lớn lên có ai oán trách thầy đâu, cha mẹ có khi còn khuyến khích thầy, vì phạt học sinh là vì học sinh, muốn chúng ngoan. Cô không lường được học sinh và phụ huynh ngày nay không giống học sinh và phụ huynh mấy chục năm về trước.

Tay luật sư phụ huynh muốn trừng phạt cô giáo quỳ lại là một tình huống hoàn toàn khác. Anh ta bất minh đến nỗi suy nghĩ: Học sinh quỳ thì ‘mày’ (cô giáo) cũng phải quỳ cho biết lễ độ. Ông ta được đào tạo trong một môi trường "mắt đổi mắt, răng đổi răng", nợ (thời gian dài là nợ máu) phải trả bằng nợ (máu). Nếu là một tín đồ kitô giáo, hay một phật tử, được thuyết giảng lấy tình thương xóa bỏ hận thù, hay hãy yêu người ta như mình ta vậy, anh ta sẽ cư xử với cô giáo sẽ khác.

Tôn giáo với những triết lý yêu thương nhân quần, đã bị xem nhẹ thậm chí còn bị dè bỉu trong quá khứ, đã không giúp chúng ta ao dung hơn trong hành xử hiện nay.
Có người hể hả khi vị luật sư kia bị khai trừ đảng. Có người còn muốn nhốt tù ông ta. Tại sao ta không cảm thông hiện nay ông ta cũng dày vò đau khổ vì hành động của mình đã bị dư luận lên án khắt khe, một hình phạt có khi còn nặng hơn là khai trừ đảng hay bị nhốt tù?

Hãy tha thứ bằng lòng bao dung và nhân ái.  Mong những sự việc như trên không xảy ra lần nữa. Ai cũng có sai phạm. Jesus Christ (bên kitô giáo) đã hỏi một đám đông đang kết tội một phụ nữ thông dâm rằng: Ai trong các ngươi không phạm tội, hãy cầm đá mà ném vào người phụ nữ nầy. Tất cả bỏ đi vì ai trong đời cũng đôi lần phạm tội.

Hãy tha thứ cho cô giáo, cho viên luật sư phụ huynh, cho thầy hiệu trưởng, và có lẽ cho cả nền giáo dục của chúng ta, một nền giáo dục đâu phải chỉ một mình nhà nước chịu trách nhiệm.

TẤM HỌC BẠ CŨ

Mỗi lần soạn giấy tờ cũ ra xem là mỗi lần nhớ lại thời đi học. Cái học bạ giấy đã mềm được lấy ra đầu tiên. Năm đệ lục (lớp 7) học bạ không in thành cuốn mà thành tấm, trên giấy bản thô, màu vàng nhạt. Những ngày đi học ở trường Bồ Đề Hội An như lần lượt hiện về.

Năm 1965, quê tôi đã bắt đầu có tiếng súng. Những con đường làng, những cánh đồng xanh mướt, những bãi đất phù sa ven sông, đã bắt đầu in dấu chân của những người cầm súng. Ban ngày “quốc gia”, ban đêm “giải phóng”. Tôi phải rời khỏi làng quê nơi ông bà tổ tiên tôi từng sống hằng mấy trăm năm, sau một biến cố: bạn học cùng lớp nhất (lớp 5) đã bị bắn vào chân, máu me lênh láng ngay trước trường tiểu học nằm trong làng. Chiến tranh đã đến sân trường thân yêu của chúng tôi rồi.

Hội An, nơi tôi đặt chân đến, là một thành phố nhỏ, hiền hòa, tĩnh lặng. Những cư dân ở đây dù không biết hết tên nhau nhưng thấy nhau đều biết người kia ở chỗ nào. Nó “nhỏ” thế đó. Nhưng đó cũng là nơi rất lạ lẫm đối với tôi. Những ánh đèn điện, những con phố nhỏ, hai bên là những ngôi nhà thấp, be bé, rong rêu, những con hẻm hẹp dễ thương, nhưng cũng có những căn nhà dài, giáp đến 2 mặt tiền.Tôi hơi ngạc nhiên tại sao lại có những ao rau muống nằm xen kẽ các con đường nhựa, ngay trong thành phố.

“Học, con phải đi học, không thể bỏ dở”, cha tôi đã bảo như thế khi chia tay tôi trong một đêm tối trời,và khi sáng sớm tinh mơ hôm sau, mẹ tôi dắt tôi đi lặng lẽ trên con đường làng dẫn ra bến phà về Vĩnh Điện, rồi bắt xe đi Hội An, lúc này xe đò đã ngưng hoạt động một số đoạn vì mất an ninh.

“Ngôi trường” đầu tiên đón tôi là một hay hai phòng dừng vách bằng phên tre. Đó là những lớp học đầu tiên của trường Bồ Đề Hội An, nằm trong khuôn viên ngôi chùa lớn nhất tỉnh, chùa tỉnh hội (tức Pháp Bảo, ngày nay).

 Ngoài một số học sinh thi không đậu vào trường công lập, những lớp học trên, có lẽ tập hợp phần nhiều là những học sinh “tỵ nạn” từ các quận xa xôi, nơi đã bắt đầu có người chết vì bom, đạn. Họ là những cậu, cô gầy gò, đen sạm, ngỡ ngàng trước một “ngôi trường” dựng tạm mái tôn. Bên kia đường, xa một chút, ngôi trường chính đang cấp tập xây dựng trên nền ngôi chùa Bà Mụ  đã san bằng. Những giờ học đông nghẹt học sinh, ít nhất cũng trên  bảy  chục em nhưng không khí học hành không vì đông mà thiếu trật tự, có lẽ học trò chăm chỉ, hoặc có lẽ thầy cô dạy hay. Chắc là cả hai.

 Một thời gian không lâu, chúng tôi được chuyển về trường mới. Tại đây, các lớp học quy củ hơn. Trường có 3 tầng, một trệt và 2 lầu. Học sinh nam đi cầu thang bên phải, học sinh nữ đi cầu thang bên trái. Nhà trường sợ đi chung, các học sinh nam dễ chọc ghẹo học sinh nữ chăng? Trước khi vào lớp, học sinh phải xếp hàng, lần lượt đi theo thứ tự từng khối lớp. Thời đó mới chỉ có 4 cấp học từ đệ thất đến đệ tứ và chia làm 2 ban Anh văn, Pháp văn ở mỗi bậc học.

 Bồ Đề có lẽ là trường tư duy nhất được xây dựng đầu tiên và quy mô lớn nhất ở tỉnh lỵ (nay thành phố) Hội An thời đó. Lúc chiến tranh bắt đầu ác liệt, các vị sư ở chùa tỉnh hội đã nghĩ đến việc học của các em học sinh, vừa từ các quận lỵ đổ về, vừa giải quyết việc học cho một số học sinh không vào được trường trung học công lập duy nhất là Trần Quý Cáp. Các vị sư không nghĩ đến việc kinh doanh giáo dục lúc ấy. Nếu không có trường này, có lẽ nhiều học sinh tuổi chúng tôi lúc đó sẽ phải thất học, số phận thế nào khi bước vào đời với cái đầu không “chữ”. Những vị sư ấy bây giờ hầu hết đều đã thành người thiên cổ.

 Trên học bạ, hiệu trưởng ký tên là thầy Lê Ấm (có vợ là con cụ Phan Chu Trinh), cả bốn năm, chúng tôi không hề một lần thấy thầy, vậy mà thầy đứng ra lãnh nhận một trách nhiệm quan trọng là lãnh đạo một ngôi trường mấy trăm học sinh, mấy chục thầy cô giáo, và tin tưởng hoàn toàn vào sự điều hành, dẫn dắt về giáo dục của những vị trực tiếp làm “hiệu trưởng” như đại đức Thích Như Huệ, hay thay mặt hiệu trưởng như đại đức Thích Chơn Phát, hay thầy Nguyễn Đình Hiến thời tôi học. Các thầy đa phần từ trường Trần Quý Cáp danh tiếng qua dạy chúng tôi. Chương trình học nhẹ nhàng. Chúng tôi có nhiều thời gian đi chơi, tụ họp, dắt nhau đi ăn chè bắp, bánh tráng đập chấm mắm, đá banh, hay qua bên kia Cẩm Nam để tắm sông.

 Thầy cô thì nhiều, mấy chục năm không nhớ hết, nhưng những vị chúng tôi còn nhớ vì có những tiết học “đầy kỷ niệm”. Một trong số vị có thầy Lê Chương. Ông cao người, miệng rộng, mắt lé (con xin lỗi thầy), dạy môn Anh văn lớp đệ lục. Mỗi lần thầy vào lớp, học sinh chúng tôi lên ruột, nhiều trò than đau tim (như bạn tôi Mai Cúc, đã mất vì chiến tranh, hay Tôn Thất Chuẩn, bỏ mình trên biển cả, hay Đỗ Ngọc Thanh đang lưu lạc ở Úc châu thì cả lớp im phăng phắc, không nghe cả tiếng ruồi bay, một sự trọng đại sắp xảy ra: dò bài.

Thầy đi từ đầu lớp đến cuối lớp, mắt trừng trừng nhìn lũ chúng tôi, đang run rẩy như những con cừu sắp bị mổ thịt. Thầy nhìn bàn đầu nhưng chúng tôi cứ tưởng thầy nhìn bàn cuối. Thằng nào đây, chắc là mình quá, chúng tôi vô cùng sợ hãi, dù đã cố học thuộc những từ mới một ngày hôm trước.

A, em này. Thầy chỉ vào một học sinh đang hí hửng cười, hắn tưởng thầy đang nhìn chỗ khác. Nhìn hắn đi thất thểu thì biết tỏng cu cậu chả thuộc bài. “Zero, về chỗ ngồi”, thầy quát to. Sau này, khi tôi vào sư phạm, người ta có khuynh hướng không chọn sinh viên khuyết tật làm thầy giáo nhưng thuở đó thầy giáo rất hiếm, nhất là thầy dạy Anh văn. Thầy ơi, cũng nhờ thầy mà tụi con hiểu rằng, muốn học giỏi thì phải miệt mài đèn sách, không thể không học bài mà giỏi cho được.

Lớp chúng tôi còn có học với cô Tống Nữ Mộng Hoa, đúng như tên gọi, cô xinh đẹp, quý phái, cắt tóc mái, ngã qua một bên. Cô đi dạy bằng xe máy (thời đó, 1 chiếc Honda nữ cô đi khoảng 6 cây vàng). Cô phụ trách môn Anh văn, nhưng mỗi khi vào lớp, trước khi dò bài là màn kiểm tra vệ sinh…bàn tay chúng tôi. Em nào để móng dài kể cả nữ đều được răn đe “lần sau cô còn thấy sẽ đi ra khỏi lớp” (nhưng cô chẳng đuổi một ai vì chúng tôi đều chấp hành dù hồi đó rất hiếm có bấm móng tay, thường cắt bằng dao bén). Để móng tay dài cáu bẩn, vi trùng bám đầy, mất vệ sinh khi ăn uống. Cô nói như thế, có lẽ cô cũng biết chúng tôi, nhất là các bạn nữ, là chúa ăn vặt. Nghe đâu cô hiện giờ đang ở Mỹ với gia đình.

Về môn sử, thầy Ngô Văn Lạng có cách dạy hấp dẫn, liên hệ những gì trong sử ở quá khứ với những việc xảy ra hiện tại, làm môn này gần gũi cuộc sống học sinh. Chúng tôi thích môn sử cũng là nhờ thầy. Ông chỉ cho chúng tôi một bức ảnh không biết ở sách giáo khoa lớp nào, chụp chùa Bà Mụ, làm biểu tượng khi nói về Hội An, một thương cảng một thời sầm uất, chứ không phải Chùa Cầu. Cũng may hiện còn tam quan ngôi chùa, chứ không thì một biểu tượng lâu đời như thế không ai nhớ tới.

 Trong những năm về sau, được học nhiều thầy, cô, và nhờ học cũng được, tôi là một trong những học sinh làm “sơ- mi” cho lớp, tức sắp xếp bài tập đã có điểm thầy cho, lên danh sách, sắp xếp thứ tự từ học sinh có điểm nhiều xuống điểm ít.

Việc học hành không hề chú trọng thành tích, từ ban giám hiệu, đến thầy cô, và chúng tôi, không biết đến xếp hạng giỏi, khá, hay trung bình như bây giờ. Những học sinh giỏi từ hạng nhất đến hạng ba tháng nào đều được giảm, hoặc miễn học phí tháng đó. Cuối năm đệ tứ, những học sinh xuất sắc được chuyển qua trường Trần Quý Cáp tiếp tục cấp 3. Học có tranh đua nhưng không ganh đua, kèn cựa thứ bậc, hay cậy cha mẹ nhờ vả thầy cô cho điểm cao để được vinh danh trước lớp, trước trường. Điều tưởng đơn giản này đã giúp chúng tôi lớn lên vào đời luôn tâm niệm không lấy vinh hoa làm lý tưởng.

 Học sinh chúng tôi, ngoài giờ học, thỉnh thoảng được tham gia công tác xã hội: Khi có lụt lội, thầy, cô, nhất là các sư, chú tiểu ở chùa tỉnh hội và các chùa quanh Hội An, cùng chúng tôi đến những chỗ bà con “chạy lụt”, như giúp bồng trẻ, khuân phụ áo quần, hay phát thức ăn của nhà từ thiện cho những người rời khỏi vùng đang ở, đến thành phố để tránh lụt. Hoặc cá biệt cũng có bạn còn đi chỗ này, chỗ nọ xa hơn thành phố, trợ giúp những người trong vùng chiến sự, cũng có bạn vì vậy mà bị thương hay bỏ mạng vì “tên bay, đạn lạc”.

Cũng có những dịp vui, nhất là những buổi cắm trại nhân những ngày lễ như Phật đản, dù thành phố lúc ấy chiến tranh vẫn rình rập trên đầu người dân mỗi ngày. Thức cả đêm hò hát, tham gia các trò chơi của các anh trong “gia đình phật tử” hướng dẫn.

Ngoài dã ngoại, chúng tôi còn được học nhạc, vẽ, thể thao thể dục, và “giáo lý”(vì là trường của Phật giáo) từ rất sớm. Thầy La Gia Đinh tai điếc nhưng có tài thẩm âm rất tốt. Thầy kéo violon rất điệu nghệ. Thầy La Gia Ấm dạy nhạc, dạy cả vẽ. Tôi có một bức vẽ bằng bút chì đen về một cái ấm tích, được các bạn chọn dán vào tường trong lớp. Chính việc đó đã khuyến khích học sinh rất nhiều hơn cả những giấy khen.

Thầy Lê Viết Tú, mang kính cận rất nặng, dạy vạn vật. Thầy rất hiền, và vì cận nặng, những đứa học không thuộc bài ở cuối lớp thường cười nhìn chúng tôi ngồi ở những bàn đầu lớp, thường xuyên bị dò bài, có lẽ thầy chỉ nhìn thấy học sinh ở gần hay chăng?

Ấn tượng nhất về môn toán của thầy Võ Văn Kế (nghe đâu thầy còn khỏe), “mình hạc xương mai”, nước da rất trắng, miệng rộng, môi đỏ như con gái. Dạy học không cầm gì ngoài viên phấn. “Định  luật ‘vovanke’ đây, các em nên học thuộc để nhớ những công thức toán rắc rối nghe”. Thầy viết thành câu có vần, chẳng hạn, “sin đối huyền, cosin kề huyền. Tang đối huyền cô tang kề đối”, cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu có phải đó là cách để tính cái gì đó với tam giác vuông, hay tam giác (quái) nào đó. Nhưng câu có vần về công thức toán của thầy tôi vẫn nhớ dù mấy chục năm sau, không rõ đúng sai. Chính sự hài hước, vui vẻ của thầy đã làm môn học khô khan như toán thành ra hấp dẫn.

 Một trong những vị thầy đức độ, hiền hòa, tôi không hề thấy quát tháo, la mắng dù bất kỳ học sinh nào trong 4 năm tôi được học lớp thầy, đó là thầy Võ Văn Mạo. Người thầy bị kiễng nhẹ ở chân, ăn mặc hơi tuềnh toàng, có phần luộm thuộm, áo lúc nào cũng bỏ vào thùng nhưng xốc xếch, tóc chải qua loa, miệng, mắt luôn cười, sau đôi kính. Kiến thức thầy uyên bác.

Bắt đầu lớp đệ lục (lớp 7) chúng tôi được hướng dẫn môn “thuyết trình”, tức là viết bài nhận định, đánh giá, trình bày trước lớp, trả lời các câu hỏi của lớp, của thầy nêu ra, về tác phẩm văn học như Hồn bướm mơ tiên, chẳng hạn. Chính cách hướng dẫn này, lần đầu tiên lũ học sinh viết câu văn chưa chỉnh, đã làm cái việc của một “nghiên cứu sinh” và nhất là dạn dĩ phát biểu trước đám đông. Thầy giảng môn văn thì rất thu hút, thỉnh thoảng pha trò, cả lớp cười vang. Lúc giảng về Thúy Kiều bị Sở Khanh dụ dỗ tước đi trinh tiết, thầy cười: “Thằng chả  đã ‘dớt cái nước nhứt’ đời con gái của cô Kiều”.

Có lần, thầy quên kéo phéc mơ tuya, lòi màu vải quần đùi bên trong, bệ vệ bước vào lớp. Chúng tôi cười ồ ngó vào chỗ đó. Thầy ngạc nhiên, ngó xuống, cũng cười, còn to hơn chúng tôi .“Thỉnh thoảng cũng cho ‘nó’ tự do chút đỉnh chứ đóng cửa mãi cũng tội”, rồi thầy vui vẻ kéo phẹt-mơ-tuya  lên, nụ cười hiền hòa.

Năm Mậu Thân, nhà thầy (gần Miễu ông Cọp) bị cháy sạch vì bom napalm; thầy tiếc nhất những cuốn sách tích cóp mấy chục năm dạy học đã biến thành tro. Lúc đi dạy sau thời gian nghỉ vì chiến trận, thầy vào trường, vừa cười vừa thông báo “các em tặng thiệp chúc tết (hình nổi rất hiếm thời đó) có 3 quả trứng đang nở ra 3 con gà con rất dễ thương đã cháy sạch rồi cùng với tủ sách của thầy. Năm đến, nhớ tặng thầy hình con gà lớn, lỡ cháy thầy còn có thịt mà ăn”, rồi thầy cười, không rõ trong lòng thầy có xót xa hay không.

Tính cách lạc quan của thầy đã dạy học sinh chúng tôi khi vào đời dẫu gặp đắng cay cũng nên nở một nụ cười chấp nhận, “đời là thế” (C’est la vie). Tôi kể nhiều về thầy bởi thầy đã đặt dấu ấn rất sâu trên tâm hồn một cậu bé như tôi, một tâm thế lạc quan, trước mọi hoàn cảnh. Và nay đã gần vào tuổi thất thập, tôi vẫn luôn lạc quan, luôn giữ nụ cười.

 Giáo dục là ở đó, là ở cốt cách của người thầy, không phải ở sách giáo khoa hay thành tích học tập.

Thưa các bạn học của tôi, những người còn sống hay những người đã mất, chúng ta cho đến ngày hôm nay, có người thành công, có người thất bại trong cuộc sống, tất cả đều đã có những hoài bão, những ước mơ, những kỷ niệm êm đẹp thời còn đi học, được các thầy dạy dỗ, theo mỗi bước đi trên cuộc đời này, đều có dấu ấn của các thầy để lại trong mỗi tâm hồn trong trắng của mỗi chúng ta từ ngày xưa còn cắp sách đến trường.

 Tôi cầm tấm học bạ ố vàng theo năm tháng mà lòng bồi hồi khôn xiết. Mãi mãi là niềm kiêu hãnh luôn nhắc về một ngôi nhà đầy ắp yêu thương: Trường trung học Bồ Đề Hội An.