Showing posts with label Thời sự. Show all posts
Showing posts with label Thời sự. Show all posts

Tuesday, October 21, 2025

SỢ HÃI

Hình bên dưới không rõ chụp đúng ngày 2 tháng 9 hay không, nhưng hình ảnh khiến tôi hình dung ra nỗi sợ hãi đã một thời đeo bám tuổi thơ mình.


Trước 1960, quê tôi không có điện. Bóng tối là nỗi sợ hãi bao trùm, không chỉ cho lũ trẻ, chẳng dám ra khỏi nhà ban đêm, mà cho cả người lớn, bằng những câu chuyện về...ma trong những đêm tối trời.

 Làng tôi có một trạm xá, làm bằng tranh tre, phục vụ cho gần nửa số làng trong xã, xây trên nền ngôi chùa cũ bị đốt năm 1946 tiêu thổ kháng chiến. Ma hiện ra. Hàng trăm người hiếu kỳ đến xem. Có lần, mới mở cửa vào, mấy chị y tá thét lớn, khi phát hiện trên bàn làm việc là chiếc ghế dựa, trên có 1 khối đá to, trùm bên ngoài là chiếc áo blouse trắng và một nải chuối cùng nhang bên cạnh.  Chính quyền địa phương cố gắng dẹp nhiều lần nhưng bà con vẫn nườm nượp đến xem. Có người đang chăm chăm nhìn lên nóc nhà tranh trạm xá xem có...con ma nào ở chỗ tôi tối đó không thì bị ngay một cục bùn ném vào mặt, hốt hoảng la toáng, những người khác ùn ùn bỏ chạy, cũng hốt hoảng không kém. Chung quanh trạm xá không có ao để lấy cục đất bùn mềm nhão màu đen xám, chỉ cách đó nửa cây số mới có loại đất này dưới bàu, dân làng gọi là bàu Nhuốc. Đích thị có ma rồi !

 Chiến tranh nổ ra, câu chuyện "trạm xá có ma" vẫn được nhắc tới như nỗi kinh hoàng cho những người như tôi mỗi khi nói chuyện về quê nhà. Sau 1975, "trạm xá có ma" mới được giải mã: các bác du kích lão làng nói lại, họ đã biến trạm xá có ma để ít ai lai vãng ban đêm qua đó, nơi họ hoạt động, nơi họ hay hội họp để " làm cách mạng" giải phóng miền Nam.  Nỗi sợ hãi không còn vì đã hiểu ra sự việc.

Xưa nói nay. Đất nước so với năm 1960 đã khác biệt rất nhiều. Không có "ma" nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn. Dân chúng vẫn còn sợ hãi nhà chức trách.

 Trước 1975, dân không sợ chính quyền, ở Sài Gòn và một số thành phố, thỉnh thoảng họ xuống đường, "đả đảo Thiệu- Kỳ - Có" (ba ông tam trụ, quyền hành như tứ trụ bây giờ),nhiều nhất ở tầng lớp sinh viên, hở chút là biểu tình, "Mỹ cút về nước", "đảo đảo Nguyễn Văn Thiệu độc diễn bầu cử"( ứng cử chỉ một người, không rõ hồi đó có ai...cơ cấu như bây giờ cho ổng không), " đả đảo luật tổng động viên 1972". "Phản động" thế nhưng cũng không ai, hoặc rất ít ai bị nhốt tù, trừ khi phát hiện là cộng sản.

 Bây giờ trong các cuộc " tụ tập đông người trái phép" không thấy có mặt sinh viên, tầng lớp trí thức tương lai nước nhà.  Có lẽ họ sợ hãi ...quá chăng?  Nhưng cũng có vài phụ nữ không sợ hãi, tay không một tấc sắt, mà dám âm mưu " lật đổ chính quyền", và bị bỏ tù. Nhưng những người như họ rất ít.

 Và nhà chức trách có..."sợ" dân không? Tôi cũng phải nghĩ ngợi nhiều.  Có những biến động lớn, như hôm 10 tháng 6 (biểu tình phản đối thông qua luật đặc khu), nhà chức trách cũng bối rối trong đối phó lúc ban đầu. Hàng chục cảnh sát cơ động ở Phan Thiết đã "cởi giáp", không mạnh tay trấn áp biểu tình, tôi nghĩ không phải họ sợ dân, mà có thể đã...một phần hiểu dân, ngoài một số lợi dụng biểu tình để đập phá, còn những người họ muốn trấn áp, có thể là người thân, hoặc những đồng bào của mình, đã chất chứa những ẩn ức chưa tỏ bày, nhân cuộc phản ứng trước dự luật đặc khu, nên đã "bùng phát" theo.

Nỗi sợ hãi nhau từ hai phía, người dân và nhà chức trách đều không tốt, nếu không nói là rất có hại. Cần có sự cảm thông nhau, cần sự hiểu biết nhau, nhất là cần niềm tin vào nhau, đất nước sẽ vững mạnh, đoàn kết, một lòng một dạ, dốc toàn lực để đối phó những đe dọa từ bên ngoài trong thời điểm có thể nói đầy bất trắc hiện nay.
Khi đã hiểu, nghĩa là đã được "khai trí", cả dân lẫn quan, thì nỗi sợ hãi nhau không còn, cũng như tôi, khi được nghe kể " ma trạm xá" không có, tôi không còn sợ hãi nữa.
Đã hiểu thì hết sợ.

Sunday, October 19, 2025

TRẦN HUỲNH DUY THỨC

 Anh phải sống.

Đã tuyệt thực trên 32 ngày, không rõ sức khỏe của Trần Huỳnh Duy Thức thế nào, liệu nhịn ăn dài ngày như thế có dẫn đến cái chết hay không. Mahatma Gandhi đã nhịn ăn thời gian gần như thế, qua ảnh hưởng của ông, thực dân Anh đã trả độc lập cho Ấn Độ năm 1946.

Việc tuyệt thực của Trần Huỳnh Duy Thức có thể đem lại kết quả nhỏ nhoi "đòi cư xử công bằng" trong tù như anh đang làm? Nếu chẳng may anh chết đi, chúng ta sẽ bị mất mát to lớn:

1- Một doanh nhân tâm huyết, tiên phong trong buổi đầu phát triển công nghệ thông tin Việt Nam. Công ty cổ phần công nghệ thông tin EIS của anh đã lập nên các " mạng" viễn thông: One Connection Singapore, One Connection USA, và One Connection Viet Nam. Nếu không phải tù biết đâu bây giờ VN sẽ có một mạng xã hội có thể cạnh tranh với Facebook?
2- Một nhân cách lớn.
Anh đã ở tù trên 10 năm, trong khi những người cùng bị kết tội một lần, một tội danh, đã ra tù rất sớm. Khi được yêu cầu nhận tội để được sớm ra tù, anh từ chối. Khi được nước ngoài gợi ý cho tỵ nạn, anh cũng đã từ chối, không như một số người có hoàn cảnh như anh đã ung dung ở Đức, ở Mỹ.
3- Một con người can trường, kiên định.
Tuyệt thực nhiều lần, can đảm đối diện với cái chết. Hiện nay VN đang cần nhiều thanh niên can trường kiên định như anh để xây dựng đất nước. Và nếu nhà chức trách trả tự do cho anh, yêu cầu anh thôi tuyệt thực, họ sẽ được rất nhiều:

 1-Nhân đạo:
Không để một người thông minh, giỏi về công nghệ thông tin, và khí khái như Trần Huỳnh Duy Thức phải mất đi. Nhân dân trong nước sẽ cám ơn chính quyền đã có lòng nhân ái với một trí thức tay không tấc sắt.
2- Tự tin:
Trả tự do cho một người bị kết tội " lật đổ chính quyền" mà không sợ bị...lật đổ, chứng tỏ chính quyền vững mạnh.  Mà chính quyền VN đã thực sự vững mạnh. Thế lực thù địch như " bọn" Việt Tân, hó hé là bị tóm ngay. Đưa người về VN chưa rục rịch đã bị tó tức thì. Không chừng trong hàng ngũ Việt Tân này đã có...đảng viên cộng sản VN là một trong vài lãnh đạo của họ.

3- Bất ổn do cái chết vì tuyệt thực trong tù: Cái này nguy hiểm nhất. Chưa có tiền lệ một tù nhân chính trị chết vì tuyệt thực. Nếu Trần Huỳnh Duy Thức chết vì nhịn ăn, hậu quả biết đâu sẽ khôn lường về tác động chính trị, dẫn đến những bất ổn không thể kiểm soát, có thể mang đến đổ vỡ đáng tiếc, không đáng có. Cân nhắc giữa được và mất, chúng ta sẽ có quyết định sáng suốt. Mọi bất ổn đều rất có hại cho đất nước hiện nay khi đang phải đối đầu cùng lúc giặc nội xâm (tham nhũng), và giặc ngoại xâm (bành trướng).

(Trần Huỳnh Duy Thức, ảnh dưới)

NÊN VUI HAY NÊN BUỒN?

Tin tức làm cộng đồng mạng vui nức nở ngay sau hội nghị trung ương đảng CSVN cho biết, ba ông (từng nằm) trong tứ trụ bị cách tuột các chức (dù không còn chức): Nguyễn Xuân Phúc, Võ văn Thưởng, và Vương Đình Huệ.

Riêng tôi, tôi rất buồn và chẳng hề lấy đó làm vui. Buồn: những người ở vào vị trí chót vót như thế mà lại bị kỷ luật. Không nói ra nhưng người ta ngầm hiểu “phải thế nào” mới bị mất chức. Họ là những vị ưu tú của đất nước. Không ưu tú không thể nào làm lãnh đạo. Nhưng ưu tú sao lại mất chức? Không phải một mà tới ba? Quá trình phấn đấu để lọt vào tứ trụ không phải “dễ ăn”. Không có quá trình công tác “dữ dội”, chẳng ai mà quan tâm cất nhắc họ lên những vị trí tót vời.

Tôi cảm thấy buồn ở chỗ này. Vì sao những người thiếu đạo đức ấy lại được cất nhắc lên cao? Bị kỷ luật, chắc chắn họ phải thiếu một trong hai: Tài và Đức hoặc cả hai.

Nhiều người mừng rỡ khi vị tổng bí thư quá cố thiết lập lò chống tham nhũng. Lò cháy rực lửa. Nhiều củi gộc bị đun. Dân chúng hả hê. Tôi thì không.

Tại sao trồng củi để chụm mà không trồng cây để làm nhà? Củi nhiều đến nổi một vụ tham nhũng (Phúc Sơn) có tới năm vị cấp đầu tỉnh “dính chàm”.  Người ta ca ngợi vị đốt lò như là “thế thiên hành đạo”. Tôi lại buồn cho ông. Tại sao lò của ông ngày một nhiều củi- cả tươi lần khô, cả nhỏ lẫn gộc – cháy ngùn ngụt. Ông không còn sống để thấy cây ông trồng trở thành củi. Sự thanh liêm, một lòng một dạ với dân tộc, sự tận tâm với đất nước của ông chẳng có tác dụng soi dẫn những con người ông từng tin yêu gởi gắm và gần gũi.

Vì sao? Câu trả lời ở cuối bài.

Mỗi lần có quan chức nào bị tù, bị bắt, bị mất chức, dân chúng đều mừng rỡ. Họ nghĩ công lý đang thực thi. Kẻ xấu phải bị trừng phạt. Họ đâu có thấu, muốn đào tạo một quan chức, càng chức vụ cao, nhà nước càng tốn kém công sức: giáo dục, bồi dưỡng, trui rèn, thử thách...để chọn lọc những hạt giống tinh hoa. Và người ta phải sụt sùi chứ không thể hả hê khi những hạt giống tinh hoa ấy bị ném vào sọt rác: mất chức dù ở vào vị trí trọng vọng trong những vị trí trọng vọng nhất của đẩt nước.

Những vị tứ trụ này bị kỷ luật ở giai đoạn “đất nước sắp vươn mình”. Nỗi buồn cho quý ngài chính là niềm vui cho nhân dân: kể từ đây, từ sau sự “sắp xếp lại giang san”, sẽ không còn ai thiếu tài thiếu đức lọt vào guồng máy công quyền, kể cả cấp thấp nhất là xã đến cấp cao nhất là trung ương. Nguồn nhân lực quốc gia sẽ dồi dào, không bao giờ bị lãng phí vì nguy cơ trở thành củi rồi rác

Lời tuyên bố của ông tổng bí thư Tô Lâm “Điểm nghẽn của điểm nghẽn là thể chế” sẽ đi vào lịch sử. Thể chế ấy chắc chắn sẽ phải lấy dân làm gốc. Dĩ dân vi bản.

Ba trong bốn  trụ gãy gánh giữa đường.

CHI BẰNG HỌC

Bức hình bên dưới tôi lưu lại từ Facebook của Luân Lê với câu nhận xét của ông. Không nghĩ sâu xa như ông, tôi muốn nói ý nghĩa gần gũi của bức hình.

Phần chú thích tiếng Anh trên hình: Khu vực người hâm mộ, thủ tướng, khách VIP (very important person) và buổi hoà nhạc (quốc gia).

Đập vào mắt người nhìn là hình ảnh hằng rào dây thép gai. Nếu sống trong thời chiến tranh trước đây, người ta biết thép gai luôn luôn có mặt, mọi chỗ ở các đồn binh, các cơ quan chính quyền và rất hiếm, hay không có ở nhà dân. Thép gai biểu tượng cho sự ngăn cách nguy hiểm. Một chiếc cầu có  thép gai bung hai đầu, chiếc cầu ấy “nguy hiểm “. Khu vực có thép gai thường có mìn, đa phần là mìn định hướng- claymore.

Ngày nay thanh bình nhưng hàng rào thép gai còn xuất hiện, khu vực gần đó có nguy hiểm không? Không nguy hiểm nhưng quan trọng. Không quan trọng người ta không chắn hàng rào thép gai. Bên hàng rào (trong ảnh) láo nháo mấy khán giả tò mò muốn xem buổi hòa nhạc quốc gia.

Ngày nay, tôi ít thấy các đội “kèn Tây” gọi là đội quân nhạc biểu diễn miễn phí không phải vào các dịp có diễn ra lễ trọng thể. Thích nhất là nhìn các loại nhạc cụ, lớn nhỏ, hình thù đủ các kiểu, có chiếc kèn to, tròn, như rồng quấn lấy người thổi. Nô nức xem đội quân nhạc biểu diễn, có cả quân nhạc của lính Mỹ, Đại Hàn. Thích lắm.

Thích nhưng khán giả bên hàng rào thép gai không thể tiếp cận “nơi VIP” của buổi hoà nhạc. Thôi, ở xa cũng không sao. Chỉ “có sao” là chỗ hàng rào thép gai.

Có 2 cách giải thích vì sao là rào thép gai mà không phải rào chắn thông thường.

Một, nếu thông thường, rào không ngăn được khán giả tràn vào khu quan trọng. An ninh khó kiểm soát. Thép gai cao sẽ ngăn chặn chuyện bất trắc xảy ra. Điều này nói lên, nhà chức trách chưa hẳn tin khán giả. Trong đám đông ấy, biết đâu không có “thằng” phản động, lợi dụng sự lơi lỏng của rào chắn, xông vào nơi có những nhân vật trọng yếu quốc gia. Thiếu tin tưởng đám đông quần chúng.

Hai, về phía khán giả, tạm gọi người dân đi, sự ý thức của họ chưa cao. Một hàng rào “tượng trưng”, “hiền hoà” (không phải thép gai) không giữ đúng chỗ họ đứng. Không khác chi, đến ngã tư đèn đang đỏ,  vắng camera giám sát, hoặc cảnh sát, chắc chắn người chạy xe không dại gì không vù qua…cho nhanh.

Ý thức tự giác không phải một sớm một chiều mà hình thành. Nó không phải tự nhiên mà có. Nó có từ giáo dục. Nghe nó “vĩ mô” nhưng thật đúng.

Sau lễ kỷ niệm hùng vĩ thì các đại lộ nơi sự kiện quan trọng xảy ra là rác và rác. Nam thanh nữ tú ở thành phố chứ ai vào đây? Họ không thể cầm luôn vỏ chai nhựa đựng nước uống, giấy gói bánh, hộp đựng thức ăn về nhà hay đem vất vào thùng rác? Rất đơn giản nhưng không hề đơn giản để xứng đáng là công dân văn minh.

Tôi có may mắn đi một số nước tiến bộ châu Âu. Rác là cái họ xử lý rất tốt. Không phải là sự tận tụy của người gom rác, dọn rác. Mà chính là ý thức người dân.

Con cháu chúng ta luôn luôn được giáo dục tự hào là dân tộc anh hùng đánh thắng nhiều đế quốc to. Họ không được giáo dục chu đáo trong hành xử thế nào là văn minh. Vứt rác đúng chỗ là hành vi văn minh.

Ý thức hình thành từ giáo dục. Nếu người dân được giáo dục ý thức văn minh thì việc ngăn cách giữa người dân (tất nhiên ở đây là khán giả) với những nhân vật quan trọng không phải là hàng rào thép gai. Nó nhoi nhói làm sao ấy. Những nơi diễn ra sự việc trọng đại của quốc gia đều thu hút sự quan sát của thế giới.

Không nên có hàng rào chia cắt phản cảm đó. Cần  một thế hệ nữa để hình thành một ý thức mới trong văn hóa và văn minh. Trễ còn hơn không. “Chi bằng học” (*).

(*) Chí sĩ Phan Châu Trinh.

ĐÀ NẴNG, QUẢNG NAM và hơi thở mới.

Kẻ còn, người mất. Đà Nẵng chính thức là tên sau sáp nhập. Là người Quảng Nam, làm sao tôi không xót xa khi cái tên yêu dấu, 550 năm trường tồn, lại chìm vào quá khứ. Tôi có một bài viết về việc chọn tên Đà Nẵng thay Quảng Nam sau sáp nhập. Nhưng vì sao tôi lại xót xa. Xót xa là tình cảm. Con tôi phải ra khỏi gia đình để lấy vợ, theo chồng; chúng tách rời ruột thịt. Cha mẹ ai mà chẳng xót xa. Nhưng chúng có gia đình riêng, hạnh phúc riêng, xót xa biến thành niềm hạnh phúc. Quảng Nam ra đi để Đà Nẵng còn lại. Xót xa mà hạnh phúc. Thành phố Đà Nẵng hay thành phố Quảng Nam? Tôi chắc chắn sẽ nghe câu trả lời không lưỡng lự.

Nhưng ý chính của tôi không phải câu chuyện mất còn địa danh. Không bao giờ tôi xưng mình là người Đà Nẵng. Chiến là người Quảng Nam. Hàng trăm ngàn người Đà Nẵng sẽ nói họ là người Quảng Nam. Lịch sử và văn hóa không bao giờ mất. Nếu vì mất tên là mất lịch sử, mất văn hóa thì không ai gọi Sài Gòn thay Hồ Chí Minh hay quên VNDCCH là thể chế cụ Hồ Chí Minh đọc bản tuyên ngôn độc lập văn minh và dân chủ nhất.

Đà Nẵng là tên còn lại của Quảng Nam. Khi sáp nhập địa giới, nhà cầm quyền có thể đã nghĩ tới sự giao thoa: thành phố với thôn quê; bờ biển với núi rừng; văn minh và chậm văn minh. Tôi nghĩ là như thế. Và tôi khẳng định: tôi nghĩ đúng.

Luân chuyển cán bộ thật ra là khá hay. Cán bộ sẽ mở mắt rộng hơn và khác hơn. Nhưng tôi có cảm giác sự luân chuyển ấy chưa sòng phẳng. Số cán bộ sinh ở miền Nam luân chuyển công tác ra miền Bắc nhiều hay bằng hay ít hơn số cán bộ sinh ở miền Bắc vô Nam? Tôi không rõ. Nhưng nếu sự luân chuyển cán bộ có màu sắc cục bộ địa phương thì chủ trương đó chưa phải hoàn Mỹ.

Luân chuyển để đem cái mới đến nơi công tác mới, đó mới đúng ý nghĩa của luân chuyển cán bộ.

Ở chế độ VNCH, quan chức cấp quận không bao giờ là người địa phương. Không phải địa phương không có người. Người nơi khác đến làm việc sẽ tạo không khí mới nơi nơi công tác: không khí vô tư và sáng tạo. Vô tư vì viên chức ấy không có bà con ruột thịt nơi công tác. Sáng tạo nhờ mang nhãn quan mới đến nơi ở mới. Khi có luồng gió mới thổi vào một nơi nào đó, không khí cũ kỹ sẽ thay đổi, nó tươi hơn, nó mát hơn, và nó thoáng đạt hơn.

Khi những vùng quê Quảng Nam có không khí mà những cán bộ mang từ thành phố Đà Nẵng lên, không khí ấy sẽ khác rất xa. Hành chánh bây giờ chỉ còn tỉnh và xã thì sức mạnh hành chánh dễ tác động đến cơ sở nhiều hơn trước đây khi còn cấp huyện. Chính cái đi trước của Đà Nẵng giúp Quảng Nam đi nhanh. Ví dụ: Quảng Nam có chắc làm du lịch bằng Đà Nẵng? Và văn hóa nữa. Dù có trầm tích văn hóa sâu hơn Đà Nẵng, xiển dương văn hóa, chắc gì Quảng Nam qua Đà Nẵng. Bởi người Đà Nẵng là người Quảng Nam.

Nói cho rõ, tôi không muốn hai địa danh yêu thương của tôi phải đấu đá nhau để xem ai thua ai thắng. Tôi chỉ muốn nói: sự thay đổi sẽ làm cho xã hội tốt hơn khi cái mới luôn là  động lực. 50 năm và có lẽ 70 năm, nhà nước VN mới công nhận kinh tế tư nhân là động lực phát triển kinh tế đất nước. Mới đó chứ. Tuy rất cũ với người.

Mong muốn vươn lên của đất nước bắt đầu từ mong muốn đổi mới ở làng, ở xã, ở nơi thấp nhất. Hãy đặt những vị trí lãnh đạo địa phương là người không phải ở địa phương, nhà nước sẽ thổi hơi thở mới vào một đời sống mới. Không phải quản lý dân mà phục vụ dân thì cán bộ nào không được miễn là cán bộ tài đức. Luân chuyển cán bộ sẽ trở về ý nghĩa tốt đẹp nhất: vô tư và sáng tạo  trong vai trò công bộc thật sự của dân, chứ không phải là khẩu hiệu hô hào và sáo rỗng.

Tuesday, October 8, 2024

ĐƯỜNG SẮT CAO TỐC

Phải làm. Đó nên là quyết tâm. Vì sao? Không lẽ cả trăm năm nay, chúng ta chỉ thừa hưởng di sản của thực dân Pháp? Đáng ra, sau ngày thống nhất đất nước, VN phải xúc tiến giao thông hai miền bằng một đường ray xe lửa nữa. Lưu thông càng thuận tiện, đời sống các miền của đất nước càng nâng cao.

Đặc điểm địa hình đất nước nghiêng về chiều dài mà hẹp về chiều rộng. Hai đường sắt: Một ra, một vào, kinh tế hai miền sẽ dễ dàng san sẻ cho nhau. Nhưng thôi, đó là quá khứ. Hãy để cho nó qua.

Hiện tại phải có thêm đường sắt – cao tốc càng quý. Nhưng là loại “cao tốc” nào? Trước đây, có ý kiến: Đường sắt tốc độ 200 km/giờ chở người; 120 km/g chở hàng. Đây là đề xuất của bộ Kế hoạch và Đầu tư cùng Hội đồng thẩm định Nhà nước. Lập luận bây giờ: Với đường sắt tốc độ 320 km/giờ (thực tế chạy chỉ khoảng 250 đến 260km), “…người dân có thể ăn sáng ở Hà Nội, ăn tối ở thành phố HCM, cạnh tranh với máy bay, đi tắt đón đầu, không bị lạc hậu, ngang bằng các nước tiên tiến”.

Theo tiến sĩ Nguyễn Ngọc Chu, người ta “quên đi”: Vận tải hàng không, vận tải đường sắt hỗ trợ mà không cạnh tranh lẫn nhau. Đường sắt tốc độ cao (320km/g) thì 10 người chỉ có 1 người đủ tiền mua vé (dự tính bằng 70% giá vé máy bay), trong khi đường sắt tốc độ cao 200km/g chở khách, 120 km/g chở hàng giúp cho 70 triệu dân nông thôn đi lại, nông sản không bị thối rữa, chi phí thấp, vận chuyển nhanh, tạo lợi thế cạnh tranh.  

Ông còn nói thêm: Gánh nặng cho đường sắt 320km/g là 70 tỷ đô la, chưa biết lúc nào vận hành toàn bộ, chưa biết lúc nào cắt lỗ, không giúp gì cho vận tải hàng hóa cũng như vận tải quốc phòng. Đường sắt (tốc độ 200km/g chở khách; 120 km/g chở hàng) thì 10 năm sau sẽ đưa vào vận hành, không bị lỗ.

Nói “để bắt kịp thế giới” (đi tắt đón đầu), tiến sĩ Chu lập luận: “Đường sắt cao tốc tốc độ 320 km/h không thể cho Việt Nam bắt kịp được các nước tiên tiến. Khi đường sắt cao tốc tốc độ 320 km/h nếu may mắn hoàn thành được vào năm 2050 ở Việt Nam, thì thế giới đã có đường sắt cao tốc tốc độ 500 – 600 km/h. Việt Nam, một nước không sở hữu nền công nghiệp hiện đại, không sở hữu công nghệ nguồn thì không bao giờ đi đầu, ngang bằng được với các nước tiên tiến”.

Khi đọc những bài báo, nghe những bài nói về sự “ưu việt” của đường sắt tốc độ cao (320 km/g), tôi liên tưởng đến những lập luận trước người nông dân về "tiến nhanh, tiến mạnh" lên hợp tác xã nông nghiệp. Cuộc sống sẽ no đủ. Công bằng được thực thi. Đãi ngộ xứng đáng cho người nông dân chân lấm tay bùn. Và hậu quả hợp tác hóa nông nghiệp - như thế nào ai cũng biết - vẫn không xóa nhòa trong lòng mỗi người cầm cày, cầm cuốc, lúc nào cũng vững một niềm tin theo…

Tôi không muốn so sánh. Thời điểm bây giờ khác xưa. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh chỗ này: Tiền đâu? Mượn. Ai trả? Chắc chắn những người giơ tay biểu quyết đường sắt cao tốc trên 75 tỷ đô la sẽ không còn sống, hay sống cũng già nua lay lắc, ở cái năm đường sắt cao tốc hoàn thành. Con cháu họ (số ít) và con cháu mỗi người dân (hầu hết) sẽ gánh đống nợ to lớn này.

Vì nặng nợ, sẽ không làm đường sắt cao tốc? Không. Phải làm. Nhưng nợ ít hơn. Lợi ích nhanh hơn, nhiều hơn: Đường sắt 200 kmh chở người; 120 km/g chở hàng (từ 20 đến 25 tỷ đô la Mỹ, 10 năm có thể vận hành, theo dự báo của bộ Kế hoạch và Đầu tư).

Về chuyện nhanh hơn, đường sắt không thể so sánh với đường hàng không. Chưa kể, càng nhiều máy bay, càng ngày giá vé càng cạnh tranh, hạ xuống. Đi xe lửa 700 ngàn (ví dụ), người ta sẽ chọn đi máy bay 1 triệu (căn cứ vào dự đoán của các nhà “tương lai học” trên báo).

Nhưng, điều ấy chưa quan trọng bằng điều này: Liệu cơm gắp mắm. Hãy để một tương lai “ít nợ” mà không phải “đống nợ” cho con cháu.

Dù nợ cũng nên làm đường sắt cao tốc, nhưng “lực phải tòng tâm”. Đến một giai đoạn nào đó, xây dựng một công trình trọng điểm quốc gia sẽ không phải nghĩ đến “liệu cơm gắp mắm”. Khi ấy, chúng ta đã đuổi kịp thế giới vì VN chẳng phải vay nợ cho con cháu trả. Từ NỢ sẽ không nằm trong từ điển phát triển kinh tế. Nợ nần chẳng ám ảnh tâm khảm của những người trẻ tiếp bước cha ông.

Xin đọc thêm ở đây bài viết của tiến sĩ Nguyễn Ngọc Chu. https://www.facebook.com/chu.nguyenngoc/posts/3387293434737396

Sunday, March 10, 2024

AI THẮNG TRONG CHIẾN TRANH THƯƠNG MẠI TQ - MỸ? - Việt Nam.

Who Wins From The China/U.S. Trade War? Vietnam.

Khi chiến tranh thương mại giữa TQ và Mỹ đang ầm ì, cần để ý ai có thể là những người hưởng lợi. Một khi TQ từ bỏ nền tảng sản xuất giá rẻ - qua sự  bắt buộc hay do thiết kế- ai sẽ hưởng lợi?

Có một nước thấy rõ nhất : Việt Nam.

VN từ lâu có thể tự hào được những gã khổng lồ như Intel, Samsung, Adidas và Nike chọn làm nơi sản xuất cho họ. Cứ 10 chiếc smartphone sản xuất trên thế giới thì có 1 chiếc tại nước này.

Tuy nhiên, mâu thuẫn thương mại giữa Hoa Kỳ và TQ đã đẩy một số công ty ra khỏi lục địa để hướng đến VN. Một khảo sát mới đây của phòng thương mại và công nghiệp Hoa Kỳ cơ sở đặt tại Quảng Đông cho biết các công ty TQ đang mất dần thị trường khắp châu Á, đặc biệt là VN.

Andy Ho, trưởng quan chức quĩ cơ hội đầu tư Vina-Capital VN, cho biết: “Nhiều  công ty đang tìm cách di dời cho sản xuất. Các công ty vật tư xây dựng chẳng hạn đang xây cất nhà máy trong nước, di chuyển chuỗi cung ứng của mình tới đó. Năm ngoái, toàn nước có 19 tỷ đô la đầu tư nước ngoài được đăng ký”.

VN được kêu gọi là nơi  chọn lựa an toàn thay cho TQ. Điều này không phải là vô hạn, nhưng VN xuất hiện khi chú ý của chính phủ Hoa Kỳ lại ở chỗ khác. Có thể nào Hoa Kỳ đuổi theo VN? Cái nầy hẳn có một  rủi ro. Tuy nhiên, điều quan trọng là VN không vi phạm sở hữu trí tuệ của Hoa Kỳ và điều này có thể tạo sự khác biệt.

Phát triển ngoạn mục.

VN nổi tiếng là tâm điểm sản xuất phản ảnh qua phát triển mạnh mẽ của quốc gia – 6.6 % năm 2018 và 6.5 % năm 2019 (dự báo của IMF, Quỹ tiền tệ quốc tế). Lại có những thu hút khác: Ông Ho chỉ vào dân số 90 triệu, cùng sự lớn mạnh của giai cấp trung lưu. Số này có thể tăng 30 % vào năm tới thêm vào trên 1 triệu người.

Những nhà quản lý quỹ châu Á  đang lưu tâm chú ý. Mike Kerley, giám đốc quỹ Thu nhập Viễn đông Henderson đã đặt nặng tin tưởng vào nơi đây: “VN đang làm 1 việc đúng, và họ đang theo mô hình TQ. Họ đang tạo ra nền tảng sản xuất mang lại nhiều công ăn việc làm. Họ cũng đã trải qua khủng hoảng ngân hàng, và đã giải quyết xong những khoản nợ xấu. Nền tiền tệ đang vận hành khá tốt. Họ cũng có dự trữ tài khoản hiện đang khá mạnh. Câu chuyện còn tiếp diễn nữa”.

Vấn đề là cái này có tạo được cơ hội đầu tư tốt lành không. Thị trường (chứng khoán) tăng đáng kể vào năm 2017 và nó không hạ như trước. Tuy nhiên, nó hạ thấp đáng kể trong năm 2018, trong 12 tháng hạ xuống 15%. Ông Ho tin tưởng vẫn có những cơ hội chọn lựa cho những người  tích lũy cổ phiếu. Ông nói: “ Việc định giá là hợp lý và giao dịch thị trường tăng 13-14 lần thu nhập”. Tuy nhiên, cũng như với những thị trường đang nổi, chỉ số chứng khoán (Index) cũng có những méo mó. “ Cổ phiếu tài chính, bao gồm ngân hàng và bất động sản chiếm phần lớn chỉ số chứng khoán(Index).

Quỹ Vina-Capital mặt khác lại chú trọng vào những câu chuyện tiêu thụ nội địa. Nó bao gồm các lĩnh vực như các hãng  hàng không giá rẻ. Có nhiều hãng khởi nghiệp lần đầu ở VN và việc đi lại trong nước đang gia tăng: “Hiện có 21 sân bay trong nước và đây là ưu tiên của chính phủ”, ông Ho phát biểu.

“Phát triển hạ tầng cơ sở từ lâu là chuyện thú vị kín đáo của cái xứ sở này. Dù còn nhiều thách thức, VN đã có những bước tiến dài quan trọng trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng thúc đẩy tăng trưởng: Ngày nay, 99 % dân số có điện sử dụng chủ yếu thắp sáng hơn năm 1993 chỉ có 14%. Nhà cửa cũng được xây dựng đáng kể, đường sá và các loại hình cơ sở hạ tầng khác”.

Cũng có những hạn chế. Quản lý doanh nghiệp vẫn cần phải cải thiện nếu xứ sở này muốn giữ sự thu hút vốn đầu tư nước ngoài.

Chính quyền nhận ra điều này, nhưng ý muốn để thay đổi không phải là chính sự thay đổi.

Tiếp cận những thị trường (chứng khoán-ND) ở VN cũng thật khó. Kerley phát biểu: “Thị trường VN không hẳn mở cửa, với những luật lệ phức tạp về chuyện người nước ngoài làm thế nào để mua cổ phiếu. Chúng tôi tiếp xúc thông qua tín thác đầu tư từ các chuyên gia”

Ngay thời điểm này, chỉ có 3 tổ chức mở cửa cho các nhà đầu tư Anh quốc – quỹ đầu tư: VinaCapital Vietnam, Cổ phần Việt Nam và Doanh nghiệp Việt Nam. Thực trạng quỹ đầu tư Vina-Capital dẫn đầu đáng kể việc làm ăn, tăng 96,6 % trong 3 năm, khoảng 67 % so với đối thủ sau đứng sau.

Có nhiều cái hỗ trợ tăng trưởng của VN trong vài năm tới. Khi các công ty di dời khỏi Hàn quốc, Nhật Bản, Singapore hoặc Trung quốc, VN có thể là nước hưởng lợi.

VN đang trong quá trình ký kết hiệp ước thương mại to lớn với EU.

Điều này dần dần sẽ mở ra nhiều thị trường; triển vọng của nó thật là thú vị.

Bài của Cherry Reynard đăng trên Forbes, tạp chí tài chính hàng đầu thế giới, ngày 29 tháng 3 năm 2019. Nguyễn Long Chiến dịch.

CÓ LẼ ĐẪ ĐẾN LÚC THỪA NHẬN Huawei là một mặt trận tình báo của Trung Quốc

(Maybe it’s time to accept that Huawei is a Chinese intelligence front)

Gã khổng lồ công nghệ bị dính thêm một tai tiếng gián điệp nữa.

Thành lập năm 1987 ở phía nam thành phố Thâm Quyến,Công ty công nghệ Huawei chẳng mấy chốc trở thành tay chơi hàng đầu trong công nghệ thông tin toàn cầu. Từ năm 2012, nó đã trở thành nhà sản xuất thiết bị viễn thông lớn nhất thế giới.

Năm ngoái, Huawei đã thay vị trí hãng Apple trở thành nhà sản xuất điện thoại thông minh thứ nhì thế giới sau Samsung, Hàn Quốc. Hoạt động trên 170 nước, Huawei đóng vai trò quan trọng đối với kinh tế toàn cầu và  Trung Quốc.

Tuy nhiên, đã dấy lên nhiều câu hỏi về công ty, khởi đầu từ sự kiện người sáng lập kiêm tổng giám đốc điều hành Mạnh Chính Phi, cựu chuyên  gia cao cấp về công nghệ thông tin của Quân đội nhân dân Trung Quốc.

Nhiều năm, phản gián phương Tây lặng lẽ cảnh báo mối liên hệ giữa  Huawei  với quân đội TQ và các cơ quan an ninh. Mới đây, những cảnh báo đó đã dần rõ rệt.

Tháng hai năm ngoái, ba lãnh đạo của “ba ông lớn” tình báo Hoa Kỳ cảnh báo những người Mỹ về việc mua điện thoại của hãng Huawei mà họ xem là nguy hiểm về mặt an ninh.

Như giám đốc cơ quan tình báo FBI Christopher Wray giải thích: “Chúng ta hết sức quan ngại về nguy cơ cho phép bất kể công ty hay đơn vị nào được chính phủ nước ngoài hỗ trợ,những nước không cùng chia sẻ những giá trị như chúng ta.

Nó có thể đem đến khả năng đánh cắp hoặc thay đổi thông tin theo ý đồ xấu. Nó cũng tạo khả năng thực hiện do thám trá hình".

Huawei phản đối, bảo mình vô tội, và cho đây đều  là âm mưu bất chính của người Mỹ chống lại họ; nhưng câu hỏi nghi ngờ ngày càng nhiều, và nay Huawei thấy mình đang nằm trong tầm ngắm của các cơ quan an ninh phương Tây.

Những điều tra như thế tạo ra nhiều thách thức cho những nỗ lực mồi chài của công ty thâu tóm thị trường công nghệ thông tin khắp thế giới, với sự xuất hiện của điện thoại di động thế hệ  5G.

Cuộc cạnh tranh khốc liệt cho doanh số không biết bao nhiêu tỷ đô la này có dây nhợ dẫn tới những hàng tít lớn của báo chí vào vào đầu tháng 12 năm ngoái, khi Mạnh Vãn Chu bị bắt ở phi trường Vancouver bởi nhà chức trách Canada theo yêu cầu của Mỹ với cáo buộc gian lận liên quan đến luồn lách cấm vận quốc tế đối với Iran.

Bởi vì nghi phạm không chỉ là giám đốc tài chính của Huawei mà còn là con gái người sáng lập công ty, việc bắt giữ bà Mạnh lập tức bùng lên những giận dữ ở Bắc Kinh.

Bà ta được tại ngoại sau 10 ngày bị bắt với số tiền thế chân 10 triệu đô la, được thả lỏng ở Vancouver, bị gắn chip theo dõi, có thể sẽ được dẫn độ về Mỹ.

Bắc Kinh tiếp tục gào thét chửi bới (howl curses) Canada về trường hợp bà Mạnh.

Hai công dân Canada tức thì bị bắt ở Trung Quốc về cáo buộc mơ hồ  là gây nguy hiểm an ninh quốc gia, trong nỗ lực trả đũa rõ rệt.

Tuần này, đại sứ TQ tại Ottawa kịch liệt chỉ trích việc bắt giữ bà Mạnh là bằng chứng cho thói vị kỷ và coi người da trắng là thượng đẳng của phương Tây (Western egotism and white supremacy).

Nhưng tức giận thực sự của Bắc Kinh  nhắm vào Hoa Kỳ, nước mạnh dạn đánh trả do thám tràn lan công nghệ hàng chục năm nay bởi người TQ, gây tổn thất nghiêm trọng nền kinh tế Mỹ.

Năm rồi chứng kiến quá nhiều việc bắt giữ công dân TQ dính líu vào hoạt động do thám mục đích kinh tế chống Hoa Kỳ, và vấn đề trở nên nghiêm trọng đến mức vào tháng 11 cơ quan tình báo FBI và bộ Tư pháp thiết lập nhóm cộng tác liên ngành nhằm đánh trả nạn Bắc Kinh ăn cắp tràn lan sở hữu trí tuệ. (to combat Beijing’s rampant theft of American intellectual property).

Nhiều thập niên, nền kinh tế phát triển mau chóng của Trung Quốc ăn mừng nhờ đánh cắp những bí mật thương mại, không ai ngoài Hoa Kỳ.

Do thám đã mang lại cho Bắc Kinh những gì nỗ lực nghiên cứu và phát triển của TQ không thể tự mình có được – chí ít là không nhanh hơn và rẻ hơn như thế.

Dưới thời tổng thống Trump, các cơ quan an ninh Mỹ cuối cùng cũng đã thấy ra đe dọa xâm nhập của người TQ đến an ninh và thịnh vượng của Hoa Kỳ.

Về lâu về dài, cắt đứt việc tiếp cận dễ dãi của TQ đến những bí mật công nghệ thuần túy của phương Tây tạo ra trở ngại cho tăng trưởng kinh tế của Bắc Kinh trong lúc tổng thống Trump đang  hể hả đe dọa đánh thuế.

Hơn nữa, vấn đề do thám của TQ còn liên quan ngoài nước Mỹ.

Trên toàn thế giới, các nước đang lo sợ thói quen ăn cắp khi  họ thực hiện tình báo để mưu cầu lợi thế thương mại.

Ở Úc, hoạt động tình báo TQ xâm phạm nhiều - bao quát không chỉ việc ăn cắp công nghệ mà còn do thám và hoạt động khuynh đảo chính trị -  đến nỗi người đứng đầu tình báo quốc nội của Canberra đã cảnh báo mới đây về đe dọa hiện hữu, thực sự và tiềm tàng đến chủ quyền và an ninh nước Úc, bắt nguồn từ Bắc Kinh.

Chống trả đang xảy ra ở các nước trên thế giới, và hôm nay(11 tháng giêng) có tin động trời vụ bắt giữ ở Ba Lan, đe dọa phơi trần thực sự việc dính sâu vào hoạt động gián điệp quốc tế của Huawei.

Hai người đã bị giam giữ vì nghi ngờ làm tình báo cho Bắc Kinh. Một có quốc tịch Ba Lan, xác định tên Piotr D, cựu sĩ quan cao cấp cơ quan An ninh nội địa, một vị trí tiếp cận những thông tin nhạy cảm, bao gồm hệ thống truyền thông trong nội bộ chính quyền về truyền đạt bí mật thông tin, chỉ  dành riêng cho các quan chức chóp bu trong chính phủ. Có những báo cáo cho biết Piotr đã bị sa thải khỏi cơ quan an ninh vì các cáo buộc tham nhũng. Nghi can thứ hai, được biết  là Weijing W, công dân TQ và là giám đốc bán hàng của Huawei phụ trách ở Ba Lan; người ta nói ông này dính líu tới việc bán sản phẩm công nghệ thông tin cho các cơ quan nhà nước Ba Lan.

Ông ta đã làm việc cho Huawei ở Ba Lan từ năm 2011, theo tường thuật cùng năm Piotr bị sa thải khỏi cơ quan an ninh.

Chức vụ trước đó của nghi can người Ba Lan là phó chỉ huy bộ phận an ninh thông tin đã dấy lên nhiều câu hỏi hiển nhiên về công tác phản gián trong trường hợp này.

Cho đến nay, các sĩ quan an ninh nội địa đã lục tìm và nắm giữ bằng chứng ở các văn phòng Huawei tại Ba Lan , cũng như những văn phòng của Orange, tên một công ty viễn thông đã thuê Piotr sau khi ông ta rời cơ  quan an ninh trong cảnh sa cơ thất thế.

Hai người này đã bị cáo buộc tội do thám, đối mặt với án 10 năm tù nếu bị tòa kết án.

Vụ gián điệp chấn động ở Ba Lan đe dọa không phơi ra cái gì ngoài công ty  toàn cầu Huawei.

Nếu một quan chức cấp cao của Huawei dính líu vào điệp vụ do thám kiểu cũ – không chỉ là ăn cắp mạng – song song với một cựu quan chức cao cấp Ba Lan, phỏng chừng chống Vác-sa-va (thủ đô Ba Lan- ND), điều này sẽ khó mà giải thích khác đi.

Ngoài ra, nó còn chứng tỏ Huawei chính xác là tiền đồn cho các cơ quan tình báo Bắc Kinh mà các công ty phương Tây đã từng được cảnh báo ở mức độ ngày càng nhiều.

Chỉ dấu giao thương tương lai cho Huawei  - và TQ – sẽ là thảm họa (catastrophic)

Chỉ một tháng trước đây thôi, các học giả phương tây vẫn gọi là “hoang tưởng” (paranoia) cái khái niệm cho rằng Huawei  đã can dự vào công tác do thám nhân danh TQ.

Những gì trưng ra hôm nay  bởi cơ quan phản gián Ba Lan cho thấy không có gì là vô lý về khái niệm đó, bây giờ còn nhiều hơn là thuyết lý.

Mọi con mắt hiện nay đang hướng về Vác-sa-va để coi chính xác vụ gián điệp chấn động này phơi bày ra một góc khuất trong cái sức mạnh kinh tế đang lên của Trung Quốc .

John R. Schindler viết đăng trên Spectator của Mỹ ngày 11 tháng giêng 2019. Nguyễn Long Chiến dịch.