Có thể mọi người cho tôi là lập dị nếu tôi nói VN nghèo vì chia rẽ chứ không phải nghèo vì không giỏi. Những người Việt đầu tiên đến Mỹ với thân phận lưu dân, có ai “nghèo” không? Chắc chắn là rất hiếm. Tại sao người Việt tại Mỹ thì “giàu” (vật chất và tinh thần) nhưng người Việt sở tại thì không? (Tôi muốn nói số đông. Có nhiều doanh nhân Việt giàu không thua doanh nhân Mỹ).
Nếu người Việt ở nước ngoài cộng tác với người Việt trong nước, Việt Nam hiện nay có phải sợ hãi trước bọn bành trướng hay không? Chắc chắn là không. Ngoại giao “cây tre” là triết lý ngoại giao “thời thượng”. Tre thì rỗng ruột, mảnh mai, nhưng chịu đựng bão tố, gió chiều nào nghiêng chiều đó, khó mà gãy thân tre rỗng. Tại sao không là “ngoại giao cây tùng” (thông). Nguyễn Công Trứ: “Kiếp sau xin chớ làm người. Làm cây thông đứng giữa trời mà reo”.
Bất cứ một hiện tượng nào nhắc đến Nam- Bắc, nghĩa là, về quá khứ phân tranh, người Việt đều chia làm hai. Kẻ theo cộng sản thì xem người “quốc gia” trong nước, hải ngoại là thù địch, luôn âm mưu lật đổ chính quyền. Người theo “quốc gia” căm căm lòng thù hận muốn tiêu diệt “cộng sản”. Bó đũa khó bẻ nhưng từng chiếc – “từng em một”. Tại sao chúng ta muốn làm từng chiếc đũa?
Theo dõi truyền thông “trái, phải” tôi có nhận xét, hiện có một thế lực nào đó, luôn khoét sâu vết thương chiến tranh, vết thương Nam cắt lên Bắc, Bắc cắt lên Nam, từ quá khứ, những năm gọi là “chống Mỹ cứu nước”, hay "chống cộng sản xâm lăng”.
Việt Nam thống nhất lãnh thổ, thể chế, con người nhưng liệu Việt Nam có thống nhất lòng người? Cái gì chia rẽ dân tộc Việt Nam? Chủ nghĩa cộng sản thể hiện chính quyền hiện nay hay tinh thần quốc gia thể hiện ở những “cựu” thuyền nhân VN sống khắp nơi trên thế giới, và một bộ phận VNCH hiện còn sinh sống trong nước?
Cái gì còn gây chia rẽ? Lá cờ đỏ sao vàng hay là cờ vàng ba sọc đỏ? Cả hai lá cờ chỉ là những mảnh vải có màu sắc không giống nhau. Con người đặt một giá trị lên đó: biểu tượng thiên liêng. Mỗi lá cờ thiêng liêng vì kèm theo mạng sống của hàng triệu sinh linh.
Lá cờ khác nhau làm cho người Việt chia hai chiến tuyến. Lá cờ khác nhau làm người Việt xem nhau như hai kẻ thù. Lá cờ khác nhau làm cho nước Việt Nam tan tác, hàng triệu người bỏ mạng, di sản tiền nhân bị phá hoại tan thương, đất nước bị qua phân, chia cắt, non sông bị tàn phá thảm thương. Liệu lá cờ ấy có thiêng liêng thật không?
Đất nước dưới lá cờ đỏ sao vàng là đất nước phồn vinh? Con dân dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ (ở nước ngoài và cả trong nước) là con dân hạnh phúc? Hai lá cờ lý tưởng, thiêng liêng, có làm dân tộc ta đoàn kết thành một, Nam như Bắc, trong nước như ngoài nước? Hay hai lá cờ vẫn gieo mỗi hận thù cho mọi người con Hồng, cháu Lạc, cho cha Lạc Long Quân, cho mẹ Âu Cơ?
Có một lá cờ nào không cắt đứt dòng máu Lạc Hồng?
Khi có một lá cờ như thế, kẻ thù hàng đầu hiện nay của Việt Nam sẽ là số không, nếu Nam cũng là Bắc, người Việt trong nước cũng là người Việt ngoài nước. “Ta” cũng như “ngụy”. Suy nghĩ này có lẽ không phải của mỗi mình tôi nhưng đây là suy nghĩ chân tình nhất và thật thà nhất. Tôi mong muốn mọi người Việt Nam sẽ xem nhau là “đồng bào”. VN sẽ ngẩng đầu sánh bước cùng thế giới nếu người VN không còn nghi kỵ nhau. “Kẻ thù ta đâu có phải là người (VN). Giết người đi thì ta ở với ai?”(*).
(*) Tâm ca số 7 của Phạm Duy.