Showing posts with label Bàn thế sự. Show all posts
Showing posts with label Bàn thế sự. Show all posts

Wednesday, November 13, 2024

Phiếm luận: BẦU CỬ TÂY-TA

Tôi nhấn mạnh: “Tây” đây là Hoa Kỳ. “Ta” là làng (xã) Việt Nam ngày xưa. Làng (xã) là đơn vị hành chánh thấp nhất trong chế độ phong kiến. Sau này chế độ thực dân cũng vẫn duy trì. Lý trưởng (xã trưởng) có con dấu hẳn hoi, hồi đó còn gọi là “triện”. Con dấu vuông bằng gỗ, ở giữa là bụi tre (tiết trực tâm hư), bên trên là đơn vị tổng (hoặc huyện), bên dưới là tên làng. Ví dụ như tổng Đức Thượng và làng Trung Đạo.

Vì sao có sự so sánh như thế? Có vài điểm giông giống.

-Tranh cử với nhiều ứng viên (thường là 2): Bầu cử làng xã có tranh cử hẳn hoi. Không có chuyện “độc cử”: Dân chỉ bầu một ông ấp trưởng (hay thôn trưởng) được người ta đưa ra.

-Vận động tranh cử: Trước ngày bầu cử, gia đình có người ứng cử xã trưởng – còn gọi là lý trưởng- sẽ đi đến từng nhà để vận động người dân dồn phiếu cho người nhà.

- Chỉ những người giàu có, “có chữ” (chữ Nho, chẳng hạn), thuộc thành phần “gia thế”, (tộc to, họ lớn). Không người nghèo nào có thể ứng cử tổng thống Mỹ. Bà Kamala Harris chi cả tỷ đô la cho vận động tranh cử. Donald Trump cũng cần đến đại gia Elon Musk ủng hộ mấy trăm triệu đô la.

- Mỗi gia đình đông hay ít người cũng chỉ được quyền bầu một lá phiếu. Hơi giống “đại cử tri” ở Mỹ. Mỗi bang có bao nhiêu phiếu nhất định.

- Ngày bầu cử lý trưởng là ngày hội làng. Rất tở mở. Sau bầu cử, theo lệ, người đắc cử sẽ mở tiệc chiêu đãi cả làng giống như ngày nhậm chức tổng thống nhưng hơi khác là không có báo chí, khách mời, và các hãng truyền hình đối chọi như Fox và CNN.

- Nhiệm kỳ lý trưởng thường là 4 năm, y chang nhiệm kỳ tổng thống. Cho nên người ứng cử lý trưởng phải trẻ nhưng phải trên 30 tuổi, không phải già “khú điếc” như mấy ông tổng thống Mỹ mới đây. Nhưng, thường thì lý trưởng đắc cử tối thiểu đôi ba nhiệm kỳ nếu còn khỏe mạnh, trừ những ông lý trưởng “ba trợn”, không bao giờ được dân làng bầu lần thứ hai.

-“Nhiệm kỳ” thật sự có ý nghĩa “cách mạng”. Khó có chỗ cho độc tài hay toàn trị, in như Mỹ. Trump thất cử sau 4 năm làm tổng thống vì dân trao niềm tin nơi Biden. Thấy Biden không làm nên “cơm cháo” gì, dân lại bầu lần nữa cho Trump. Nhiệm kỳ 4 năm để người dân “trắc nghiệm” người lãnh đạo. Nhưng tối đa không bao giờ quá 2 nhiệm kỳ (trừ một trường hợp duy nhất trong lịch sử nước Mỹ của tổng thống Franklin D. Roosevelt).

-Lập “nội các”: Lý trưởng tân cử (như president elect) sẽ lập hội đồng hương mục gồm 4 ông hương- gọi là Ngũ Lý Hương (một lý trưởng và 4 hương chức).

Đó là Hương mục: Phụ trách việc ghi chép sổ sách, thụ lý đơn thưa, lưu trữ văn thư, soạn “tấu chương” (báo cáo) gởi lên tổng (hoặc huyện), nhận văn thư tống đạt từ cấp trên. Hương bộ: Giữ gìn sổ bộ, địa bạ, thuế khóa, cấp giấy khai sinh, khai tử, tang tế, thụ lý đơn thưa. Hương bổn: Coi giữ các công trình phúc lợi của làng như đình trung, miếu thành hoàng, cờ, lọng, chiêng trống, lễ phục, kể cả sắc phong của triều đình truyền lại từ các đời trước. Hương kiểm: Phụ trách công tác an ninh trật tự trong xã. Quê tôi bao bọc bởi núi rừng, vị hương này còn làm luôn công tác kiểm lâm, bắt tội ai đốt cháy núi rừng, canh giữ những bụi tre “làng” trồng dọc bờ sông chống xói mòn.

Cũng giống nước Mỹ có thượng viện, hội đồng kỳ mục – gồm những vị bô lão, cựu lý trưởng, cựu hương chức các khóa trước, tộc trưởng các tộc họ trong làng- sẽ “chuẩn thuận” các vị hương chức tân lý trưởng sẽ đưa ra. Lý trưởng luôn chọn người có đạo đức và năng lực giúp việc cho mình như tổng thống Mỹ. Họ không dại gì chọn người kém cỏi làm phe cánh, chẳng làm nên tích sự. Lý trưởng phải chọn ê kíp làm việc hữu hiệu để “phòng hậu” nghĩa là còn ứng cử các khóa về sau. Các hương chức được đề bạt không cần qua ý kiến của “mặt trận”. Như vậy, lý trưởng cũng uy quyền như…tổng thống.

Nhiều kẻ hậu bối như tôi cứ nghĩ lý hương sẽ dựa vào quyền thế mà bắt nạt hay o ép dân chúng. Dân chúng sẽ cầm lá phiếu mà quyết định “tương lai chính trị” của họ nên, dù sống trong chế độ “nửa phong kiến” rồi sau này là “nửa thực dân”, người trong làng làm đúng vai trò “dân làm chủ”.

Tuy nhiên, tại sao vẫn còn những bất công có khi là áp bức nơi thôn quê thời phong kiến. Đó là lòng người châu Á – nhất là người Việt Nam- ai cũng muốn “tham quyền cố vị” khi có chút chức quyền. Một "thằng Tây" thực dân lếu láo nhận xét "Trong đầu óc mỗi người An Nam đều có một ông quan".

Bầu cử tận thôn xã là chủ trương hết sức dân chủ thực hiện khá thành công từ thời nhà Nguyễn. Nơi nào thực hiện tốt nơi đó dân chúng sống an bình, thoải mái. Dân chúng và hương lý có tình tương thông.

Nhưng cũng có một vài  lý trưởng ỷ giàu, cậy vào tổng (nhiều làng lập thành) hoặc huyện, bằng “hối mại quyền thế”, tổ chức gian lận bầu cử. Có quy định từ thời Lê Thánh Tông, người ứng cử lý trưởng không được là người bà con với ông tổng, ông huyện nơi sở tại (Phạm Văn Sơn- Việt sử toàn thư). Không ruột thịt nhưng nhờ “ruột” tiền. Đồng tiền liền khúc ruột.

Dân chúng thôn quê – tôi nói là trước năm 1945- hầu hết đều mù chữ. Vậy làm sao biết tên ai mà bầu. Hồi đó không có người “viết giúp”. Các ứng viên lý trưởng (hầu như là hai) sẽ vận động bầu cử bằng cách cho người dân mình vận động bầu thế nào cho mình trúng cử.

Sẽ có một tờ giấy trắng thay lá phiếu. Ông Giáp sẽ là một chấm mực tàu. Ông Ất sẽ là hai chấm. Không khác thời VNCH, các ứng viên dân biểu quốc hội (thượng viện và hạ viện) ngoài tên họ ra, họ còn có biểu tượng, ví dụ là lá đa hay con voi trắng. Người không biết chữ sẽ căn cứ vào biểu tượng ấy mà bầu. Nhưng đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Người trong ban tổ chức bầu cử, có quan huyện và một số lính lệ về giám sát, vẫn có thể cố tình “gian lận” phiếu. Những tờ giấy một chấm sẽ biến thành hai chấm nếu bị gấp liền sau khi nhận phiếu để cho vào thùng; mực tàu rất lâu khô. Những phiếu có hai chấm  thì quá Ok rồi. Lỡ có ai gấp lại thì 4 chấm là phiếu "không hợp lệ".

Như vậy, phiếu “hai chấm” mực là phiếu sẽ trúng cử 100% không cẩn nhờ máy đếm phiếu Dominion của Hoa Kỳ.  Làng tôi xảy ra một cuộc bầu cử như vậy. Và chỉ một lần. Ông lý trưởng ấy về sau cũng chẳng ra gì vì quá cường hào. Nhân một cơn say rượu, ông ta đánh người trong gia đình đổ máu. Đơn kiện lên tổng rồi huyện. Quan trên về họp dân làng và hội đồng kỳ mục (không phải hội đồng hương chức – tức hành pháp) bỏ phiếu truất phế lý trưởng. “Lý trưởng phế”, giống như phế đế thời nhà Trần, không được tham dự việc làng, nghĩa là “bất dự hương sự”. Không dự việc làng là nỗi nhục rất lớn ở nông thôn (miếng thịt làng hơn sàng thịt chợ).

Lá phiếu của người dân thời phong kiến và thực dân cũng “dân chủ” ra phết đấy chứ.

Thấy bầu cử Tây tôi bỗng nhớ bầu cử Ta. Chuyện tôi kể là sự thật(*).

Ghi chú: (*) Ông Nguyễn Huỳnh, 94 tuổi, trước 1975 là chuyên viên vi trùng học tốt nghiệp ở Mỹ, trưởng phòng xét nghiệm bịnh viện Cơ Đốc Phục Lâm VN (Phú Nhuận), một bịnh viện đầu tiên ở VN có bác sĩ và y ta người Mỹ làm việc). Ông là người làng đang sống ở Orlando, Florida, kể cho tôi nghe “chuyện đời xưa”. Email nói chuyện bầu cử ở Mỹ. Tôi chép lại nguyên văn một đoạn: “Nước Mỹ vừa mới trải qua cuộc bầu cử Tổng Thống đầy sôi động. Người dân Mỹ rất quan tâm và triệt để xử dụng quyền hiến định, mỗi người một lá phiếu để chọn người  điều hành đất nước.

Một điều rất đặc biệt đáng cho  chúng ta nên suy gẫm là hệ thống hành chánh của Việt nam dưới thời đại phong kiến cũng  đã áp dụng luật "Phổ thông đầu phiếu". Dưới thời quân chủ, phong kiến, người đại diện cấp huyện, cấp tỉnh đều do triều đình bổ nhiệm.  Nhưng người đại diện  làng, xã, thì do dân bầu cử.   Điển hình là thời thân phụ tôi ra ứng cử chức lý trưởng (village mayor), các ứng viên cũng có đi  vận động cử tri.

Thân phụ tôi lúc đó còn quá trẻ, vì ông Nội tôi mất sớm, gia đình chỉ còn một mẹ một con!  Bà Nội tôi sợ bất trắc, nên mướn "võ sanh" bảo vệ (những người đang học võ. Vì đơn chiếc, gia đình ông sợ lý trưởng đương chức thất cử có hành vi dằn mặt cha ông khi quan trên ra về -NLC).  

Đến ngày bỏ phiếu, có quan huyện (dẫn theo mấy lính lệ) đến chủ tọa và giám sát việc bầu phiếu tại Đình Trung (nhà hội, nhà văn hóa-NLC).  Sau khi kiểm phiếu, quan huyện tuyên bố người đắc cử. Đây là việc rất khó tin ở dưới thời quân chủ phong kiến.  Tìm hiểu thì được quí cụ giải thích: làng, xã, hương, lý (chưa có thôn, phường, ấp) là hạ tầng cơ sở của hệ thống hành chánh, cơ quan  gần gũi, sát  với dân chúng.  Với quan niệm làng  xã tự trị sẽ tạo nên trật tự xã hội,  vì mọi người  trong làng đều  có sự liên hệ thân thiết với nhau, tình làng nghĩa xóm, sống có luật có lệ , luật vua thua lệ làng! Nếu có kẻ gian, trộm cướp thì dân làng là lực lượng đầu tiên ứng phó, gìn giữ an ninh trật tự”.

Monday, October 14, 2024

TRÚC XINH

Năm lớp 12, được dạy lịch sử thế giới, từ sách giáo khoa, tôi tìm hiểu và thấy thán phục nhất 2 đất nước: Do Thái và Nhật Bản.

Là một dân tộc bị “lưu đày” non 2000 năm, lưu lạc nhiều nơi trên thế giới, có thời gian bị phát xít Đức đưa vào lò thiêu hàng triệu người, Do Thái chỉ cần vài tuần đánh nhau với vài nước Ả Rập, đã trở về nơi trước đây tổ tiên họ đã ở, thành một quốc gia nhiều thế kỷ không có tên trên bản đồ thế giới. Một Do Thái bé nhỏ mà hùng mạnh, chế tạo được bom nguyên tử, luôn là nỗi e sợ cho những nước láng giềng, và hãnh diện có những bộ óc siêu việt thế giới.

Là một “đế chế” không lớn, đánh tan tành căn cứ hải quân hùng mạnh Trân Châu Cảng của Hoa Kỳ, lấy làm thuộc địa một phần lãnh thổ Trung Hoa hùng vĩ, xâm chiếm một số nước Đông Nam Á, đô hộ Triều Tiên (Bắc, Nam). Nhưng khi bị 2 quả bom nguyên tử hủy diệt tiềm lực quân sự, xứ sở mặt trời mọc thành xứ sở mặt trời lặn, tăm tối, tan vỡ.  Nhưng chỉ cần 30 năm, thời gian bằng 2 cuộc chiến tranh Đông Dương, Nhật Bản vươn lên nền kinh tế thứ 2 trên thế giới.

Hai dân tộc ấy hẳn lòng yêu nước có lẽ cũng không hơn dân tộc VN. Họ là hai nước hùng mạnh thế giới trong khi chúng ta vẫn còn là nước trông chờ đồng vốn thế giới.

Tôi nghiệm ra: về tính cách, con người của họ "tự chủ" hơn chúng ta. Ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào, tôi nghĩ tự chủ, tinh thần và vật chất, là nhân tố quyết định hàng đầu. Hai dân tộc này không bị bất kỳ chủ nghĩa đẹp đẽ, hấp dẫn nào trên thế giới chế ngự tư tưởng tự do họ.

Nhật Bản là nước từng triều cống Trung Hoa như Việt Nam. Văn minh, văn hóa của họ thấm đẫm văn minh, văn hóa Trung Hoa như Việt Nam. Trong khi họ thoát khỏi  ảnh hưởng Tàu hết sức ngoạn mục thì chúng ta, triều đình nhà Nguyễn, vẫn thắc thỏm trông lên phương Bắc như vị cứu tinh, không hiểu rằng vị cứu tinh ấy đang bầm dập, xâu xé bởi các nước tư bản phương tây.

Đến khi chủ nghĩa cộng sản xuất hiện, những bậc tiền bối chúng ta hồ hởi như bắt được vàng. Họ vận dụng thành công chủ nghĩa ấy vào công cuộc đánh Pháp, đánh Mỹ, VNCH để thống nhất đất nước. Có thời gian: Yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội, hai yếu tố phải đề huề.

Nhưng tôi nghĩ: chính lòng yêu nước quyết định vận mệnh dân tộc, giúp nhân dân thoát khỏi ách thực dân, đế quốc. Chủ nghĩa cộng sản chỉ là một xúc tác, một hỗ trợ mạnh mẽ cho lòng yêu nước.

Về tư tưởng, chúng ta không có một tư tưởng của riêng cho dân tộc: Tư tưởng Việt Nam. Chúng ta là một dân tộc không đủ thông minh để xây dựng riêng cho mình một tư tưởng, một triết thuyết quản trị đất nước, thì tại sao chúng ta không chắt lọc những tư tưởng, những triết thuyết ưu tú và phổ quát của nhân loại, làm phương châm, nền tảng cho đất nước mình, cho dân tộc mình, mà lúc nào cũng phải dựa vào tư duy quá khứ, cũng phải vận dụng những cái thế giới văn minh từ chối, vất bỏ, ngay cả ở cái nôi nước Nga, người ta đã cũng không còn trọng vọng, xiển dương?

Tinh thần tự chủ về tư tưởng ở chỗ này có cần phải xem xét lại không? Người dân thường chúng ta không có tư tưởng, triết thuyết nào soi dẫn, chúng ta có tự chủ trong suy nghĩ không, chớ chưa nói đến hành động?

Trước đây, thấy thắng lợi chiến tranh thương mại nghiêng về người Mỹ, chúng ta hồ hởi. Một số người còn nghĩ chỉ thời gian thôi, Trung Quốc sẽ “tanh bành xí quách”. Thấy một số tàu chiến của Mỹ đi sát vùng đảo Hoàng Sa, Trường Sa của VN bị chiếm cứ trái phép, chúng ta sung sướng cứ ngỡ như tàu chiến của… Việt Nam, hiên ngang đi vào vùng biển tranh chấp, thầm nhủ “thử xem mày làm gì tao”.

Tại sao chúng ta không nghĩ ra phương cách nào để đất nước không phải mượn người để “an ủi” mình, để nhờ ai đó “giúp” mình? Luôn trông chờ ai đó sẽ lo cho toàn vẹn lãnh thổ, cho độc lập dân tộc, cho tự chủ kinh tế, tóm lại, lúc nào cũng mong sẽ có …ai đó ra tay nghĩa hiệp, còn bản thân thì chỉ ...hy vọng.

Chúng ta muốn làm bạn với các nước, không phân biệt chế độ chính trị, tại sao chúng ta không làm bạn …với nhau, người Việt đồng bào ? Người Việt với người Việt. Trong nước và ngoài nước. Một người “mắt xanh mũi lõ” chắc chắn không yêu chúng ta bằng chính những người “da vàng mũi tẹt” với nhau. Anh chàng “ngộ ái nị” chắc chắn không đáng tin bằng những người “tao thương mày”.

Do hoàn cảnh lịch sử, VN có hàng triệu người bỏ nước ra đi. Ban đầu chúng ta cho là bất hạnh của dân tộc. Một mẹ mà con phải chia lìa. Sao giống chuyện xưa: người lên núi theo cha Lạc Long Quân, kẻ xuống biển theo mẹ Âu Cơ.

Nhưng xem xét kỹ ra, biết đâu đó là phúc hạnh cho dân tộc.  Hàng triệu người Việt ở khắp nơi trên các nước văn minh. Hàng trăm ngàn trí thức ở mọi lĩnh vực phát triển tiên tiến nhất của nhân loại. Tại sao những người Việt nước ngoài không là người Việt trong nước?

Cái gì đã ngăn cách họ với nhau? Quá khứ ư. Tại sao không xếp lại để mở ra tương lai? Ý thức hệ ư. Tại sao không bỏ đi, để xây dựng một ý thức hệ chung? Tại sao kẻ lên rừng, người xuống bể, nay không về ở cùng chung một nhà?

Câu hỏi mấu chốt: ai sẽ là người thực hiện những điều như thế? Khó quá. Nan giải quá. Một người già cả như tôi, và chắc nhiều người nữa, chỉ nghĩ tới, và không làm được. Thật xấu hổ nếu tôi tự nhủ: thôi, để cho thế hệ con tôi, cháu tôi, chúng nó lo.

Nhưng có chắc những ước nguyện đó sẽ thành hiện thực, hay sẽ trôi đi như biết bao lần trong quá khứ, đã nhỡ biết bao lần chuyến tàu đi đến tương lai?

Tôi suy nghĩ chỉ có được tinh thần tự chủ, như người Do Thái, người Nhật Bản, chúng ta mới có thể xây dựng đất nước này, quê hương này, theo đúng ước nguyện của tiền nhân, và của chính chúng ta.

“Trúc xinh trúc mọc đầu đình

Em xinh em đứng một mình cũng xinh”.

Đất nước tôi sẽ không như trúc, xinh nhờ đứng đầu đình. Không có cái đình to tướng kia, trúc chỉ tả tơi như sậy. Đất nước tôi phải như cô gái xinh, đứng một mình, chả cần (mẹ chi) "cái đình" quá khứ, vẫn xinh, vẫn đẹp. Cô gái xinh kia, đứng một mình, tự chủ, chả cần nay nghiêng qua anh “bạn vàng”, cười cầu tài một cái, mai nghiêng qua anh “bạn xanh” (*) đưa mắt liếc tình một phát.

Đứng một mình, cô vẫn xinh, vẫn đẹp, khi nào là niềm tự hào của mọi chàng trai có cái tên Việt Nam?

(*) Ghi chú: Đồng 100 đô la Mỹ có màu xanh.

Saturday, September 7, 2024

NÓI THẬT CŨNG LÀ CÁI TỘI

Tôi viết facebook như một cách giải trí. Nó nói lên suy nghĩ của tôi; có thể là suy nghĩ “lộn tùng phèo”: gặp đâu nói đó. Lần này, tôi muốn nói về một học sinh 17 tuổi ở Yên Bái. Em chia sẻ suy nghĩ với 16 người bạn thân trong nhóm. Trong 2 giờ, em vội rút xuống. Có 1 bạn “tốt“ chup lại và đăng lên. Vì nói thật suy nghĩ của mình, Em bị (một số hay đa số?) người trên cộng đồng mạng xúm vào đả kích và lên án. Từ ngữ họ xử dụng như đấu tố trong cải cách ruộng đất. Có lẽ, nặng hơn. Ác hơn.

Đơn cử. “Cấm xuất cảnh cả đời. Dừng việc học tại VN. Ốm đau khỏi vào bệnh viện trên lãnh thổ Việt Nam. Không xác nhận lý lịch để đi làm công nhân…” Hoặc: “Loại người đã vô ơn và quay lưng với điều thiêng liêng nhất là Tổ Quốc thì cần cho sống không bằng chết…”. Đây là comment của một người có hiểu biết hạn chế. Cấm xuất cảnh, dừng việc học, không cho vào bịnh viện…luật pháp nào cho phép? Em phạm tội gì mà phải bị trừng phạt như vậy?

Tuesday, June 18, 2024

THƯ GỞI KIM JONG-UN

Thưa anh,

Lẽ ra tôi phải gọi là Ngài, theo thông lệ báo chí gọi một nguyên thủ quốc gia. Nhưng tôi không phải “nhà báo”, chỉ là “nhà quê”, mạo muội mấy lời gởi Anh. Anh tuổi bằng con út của tôi, nếu ở Quảng Nam, tôi sẽ gọi anh là “mi” cho thân mật. Tôi gọi “anh” như trong tiếng Anh là “you”, ngôi thứ 2, tôi cần dài dòng để anh không coi tôi thiếu lịch sự.

Anh thực là nguồn cảm hứng cho tôi mấy ngày nay, sau khi tổng thống hợp chủng quốc Hoa Kỳ vội vã rời cuộc họp G7,  làm mấy nguyên thủ giàu có kia chưng hửng, đến trước 1 ngày để gặp anh tại Singapore.

Cung cách ứng xử tự tin và đĩnh đạc, vỗ vỗ lưng một người tuổi gấp đôi anh,  thủ lĩnh  cường quốc hàng đầu thế giới, thật đáng ngưỡng mộ khi tôi nhớ và so sánh trước đây một thủ tướng gặp tổng thống Bush, hơi lập cập, hồi hộp cầm tờ giấy đọc phát biểu của mình.

Nhưng đó là bên ngoài. Còn bên trong, nội dung cuộc họp riêng với tổng thống Mỹ, chúng tôi mù tịt. Nhưng chắc chắn anh đã thắng lợi. Báo chí tư bản nghi ngờ đưa tin cuộc gặp thượng đỉnh Un-Trump “là win- win hay Un-win”? (Un thắng).

Ngưng ngay tập trận Mỹ-Hàn trên bán đảo Triều Tiên, xem xét bỏ cấm vận kinh tế, và rút 32 ngàn quân về nước, trong khi Mỹ chỉ được anh “hứa” sẽ phi hạt nhân hóa (tức vứt “thùng rác” mấy quả bom nguyên tử). Báo chí Mỹ còn vặn vẹo Trump “sao ông không nêu vấn đề nhân quyền với Un”, Trump lém lỉnh: “quý vị muốn bom nguyên tử tiêu diệt quý vị, gia đình quý vị không?” Phóng viên lao nhao rồi cũng thôi. “Let Trump be Trump” (Trump là rứa). Nhưng tôi đồ rằng, một người là con buôn trước khi là tổng thống, không “lời” thì không làm. Vậy Mỹ “lời” gì trong cuộc gặp thượng đỉnh? Vì là họp bí mật 2 người với 2 phiên dịch, có lẽ anh đã  hứa chi đó chắc chắn với Trump chứ người kiêu ngạo như ông ta không dễ gì ra về mà còn khen anh  "thông minh, thương dân,  dân cuồng quý anh".

Thôi, đó không phải nội dung chính của bức thư hôm nay.

Nội dung chính là anh làm gì sau này để đất nước anh sẽ như Singapore khi anh tuyên bố với thế giới vừa qua?

Chắc chắn anh sẽ không đẩy mạnh hợp tác hóa nông nghiệp, tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội nữa ở đất nước anh. Anh trẻ, có học, đã ở nước ngoài, tôi cam đoan muốn như Singapore đương nhiên anh sẽ áp dụng kinh tế thị trường, không biết có “định hướng xã hội chủ nghĩa” chi không, nhưng nếu rứa, anh đã học tập Việt Nam chúng tôi rồi, đâu học Singapore mần chi.

Tôi rất ngù ngờ không hiểu người bắc Triều Tiên của anh đã chế được bom nguyên tử (đến Trump cũng ngán), tên lửa bắn xa tận Mỹ, tàu ngầm, lại không giàu bằng đồng bào Hàn Quốc nổi tiếng với Samsung, Daewoo, Kia, Hyundai…cả thế giới nể phục, “thằng” Mỹ cũng muốn “dìm hàng” (Apple kiện Samsung mấy trận).

Chắc chắn anh sẽ không tiếp tục đường lối của ông nội huyền thoại, ông cha yêu kính của anh, mà không sợ bất hiếu, không sợ dân chúng phê bình anh “không kiên định lập trường” trước sau như một, không theo sự lựa chọn của các vị lãnh tụ tiền bối, đã mấy chục năm dẫn dắt bắc Tiều Tiên.

Nếu anh thực tâm bắt tay với “đế quốc đầu sỏ”, không “nói đường làm nẻo” như trước đây bố anh đã làm, hứa phi hạt nhân để nhận viện trợ mà vẫn lén lút chế bom. Nếu anh thật tâm muốn hòa giải với Nam Hàn để từng bước thống nhất 2 miền. Nếu anh không còn xài bàn tay thép với một số người dân muốn đào thoát khỏi nước của anh tìm tự do. Nếu anh cho dân mình được thoải mái nghe radio nước ngoài, được truy cập internet, được chơi Facebook, lên Google, tự do đi lại, du lịch nước ngoài, được tự do buôn bán,kinh doanh,  tự do biểu đạt tư tưởng, tự do báo chí, tự do hội họp…

Tôi tin chắc dân chúng nước anh sẽ xem anh là thánh chứ không phải lãnh tụ nữa.

Tất nhiên tiến trình như tôi nói sẽ diễn ra không thể một sớm một chiều mà được. Bộ máy tuyên truyền của anh rất hùng mạnh. Nếu anh nói đồng bào anh hãy yêu thương nhau không xem người Nam Hàn là thù địch. Thù địch chính là sự nghèo nàn, lạc hậu, dốt nát, chia rẽ…Họ sẽ nghe ngay.

Anh thật khôn ngoan. Anh không những chơi thân với Tàu mà còn muốn chơi thân với Mỹ. Nhưng anh cũng nên cẩn trọng tìm hiểu người Mỹ. Họ không xấu như anh nghĩ nhưng họ rất…Mỹ, nghĩa là, cái gì có lợi cho họ là họ sẽ làm. Anh đã thấy họ gạt Cộng hòa Dân quốc của Tưởng Giới Thạch để đưa Cộng hòa nhân dân Trung Hoa vào Liên Hợp Quốc khi Nixon bắt tay Mao Trạch Đông, khiến quốc gia cộng sản to lớn này ngả theo tư bản, tách khỏi Liên Xô, làm suy yếu dẫn đến tan rã khối xã hội chủ nghĩa, một thời đã làm khối tư bản mất ăn mất ngủ. Ở Việt Nam chúng tôi, Mỹ cũng đã bỏ rơi một đồng minh thân cận VNCH họ dày công xây dựng và đã bỏ mạng hơn 58 ngàn công dân của mình cho mảnh đất mà họ gọi là "thuộc thế giới tự do”.

Triết lý của người Mỹ, theo tôi, rất đơn giản: đồng đô la lăn tới đâu là lương tâm của họ có ở đó. Họ rất thực dụng. Anh không tin ư? Tôi dẫn chứng: họ  quý tiền hơn những cái mà người Á đông chúng ta xem là thiêng liêng. Người ta có thể đốt cờ Mỹ, may làm quần lót phụ nữ, thậm chí chửi tổng thống khi tức giận, nhưng nếu trốn thuế dù chỉ mấy ngàn, họ cũng bị nhốt ngay.

Chơi với họ phải có bản lĩnh.  Tôi thấy anh chắc là dư thừa. Mỹ sợ anh cái gì? Bom nguyên tử. Chỉ cần anh để lọt vào tay bọn khủng bố thì nước Mỹ, cả thế giới sẽ mất ăn, mất ngủ.

Tôi tin anh sẽ thành công khi cùng với Hàn Quốc biến đất nước anh giàu có, được thế giới nể nang, thành một Triều Tiên thống nhất hùng cường.  Nhưng tôi biết lòng anh do dự, sự do dự đúng đắn: liệu anh còn được cầm quyền nữa không, một  quyền uy vô hạn, ông, cha anh đã dày công gầy dựng cho anh, cho gia đình anh?

Không gì là không thể, thưa anh. Từng bước một, anh thực hiện từ từ cho sự thống nhất đát nước. Sự thông minh của anh, của dân tộc anh, và trật tự thế giới mới  ngày càng có lợi cho anh, một bán đảo Triều Tiên  hòa bình, giàu mạnh sẽ hình thành. Khi anh, dân chúng bắc Triều Tiên do anh dẫn dắt,  bỏ tâm thế hận thù xuống, Mỹ rút quân về nước, thì không những đất nước anh yên bình mà anh bạn Nhật Bản gần bên cùng hưởng yên bình chút đỉnh, họ sẽ không quên anh, họ sẽ giúp anh mạnh lên, khi anh không còn hung hãn nữa, độc lập hơn, không còn dựa dẫm vào anh bạn vàng trọc phú, mấy mươi năm giàu có, anh là em út, có được “ảnh xóa đói giảm nghèo” chi đâu, chỉ toàn là giúp đủ ăn, để lúc nào anh cũng giữ phận đàn em lệ thuộc.

Anh trẻ, có học, chịu chơi, mang lại diện mạo mới cho đất nước mấy mươi năm nghèo khó, cách biệt với thế giới, một diện mạo hòa bình. Nếu anh ra tranh cử tổng thống, tôi chắc chắn anh sẽ đắc thắng. Anh đã làm những việc mà ông nội anh, cha anh không làm nổi: thống nhất đất nước. Nhưng nếu anh không muốn làm tổng thống mà rủ áo về nhà người ta vẫn xem anh là một vĩ nhân thế giới: không cần chiến tranh chết mấy triệu người, tan hoang đất nước, mà thống nhất được giang sơn, quê hương anh toàn là nam thanh nữ tú, thế giới đến thán phục: nền kinh tế “hùng mạnh” (từ nguồn lực Nam Hàn), nền quân sự “vô song”với bom nguyên tử, tên lửa, xe tăng, tàu ngầm…(từ nước anh).

Làm vua rồi cũng phải chết, không chắc anh giao ngai vàng tiếp cho con anh được, và con anh tiếp tục làm vua, thì anh biết rồi đó, thế giới bây giờ đâu còn cha truyền con nối nữa, mà có có cha truyền con nối, có thông thái quyền năng như anh cũng không tránh khỏi hậu thế chê cười. Anh sẽ thấy thế nào khi dân Triều Tiên sau này học lịch sử: năm 2030, chiến tranh hoàn toàn chấm dứt, không cần nước “đỡ đầu” nào nữa, bóng dáng “ngoại bang” (quân Mỹ) không còn trên quê hương, dân tộc ta thống nhất hoàn toàn, nhân dân ta 2 miền ấm no, hạnh phúc…Tất cả đều có đóng góp của một thanh niên ở tuổi 30: Kim Jong-un. Ngài đã khép lại quá khứ, mở ra tương lai, đưa miền bắc yêu thương về với miền Nam ruột thịt, đất nước ta mới "sánh vai năm châu bốn bể" được như ngày nay.

Tiếng tung hô vạn tuế, vạn vạn tuế anh nghe mỗi ngày bây giờ đâu bằng mấy dòng sử đã ghi về sau.

 Xin chào anh, thần tượng mấy hôm nay của tôi.

Tái bút: Thư tôi viết hơi dài, chắc anh không đọc đâu, nhưng có đọc được, cũng bỏ qua, đừng ghép tôi tội “nói xấu lãnh tụ”, nghe anh. Cũng đừng đem tôi ra bắn mấy quả đại bác vào người, như anh đã làm với ông dượng của mình. Chắc thế lực thù địch nó bêu xấu anh vậy thôi, chứ trông anh hiền lành, mà đẹp trai nữa, ai nỡ giết người như rứa.

Tuesday, February 13, 2024

GIỮA ĐƯỜNG THẤY CHUYỆN BẤT BÌNH

Trong một bài phân tích trên Facebook của giáo sư Mạc Văn Trang:

(Trích) “TS Trần Đăng Trung, giảng viên ĐH KHXH&NV, ĐHQG Hà Nội kêu gọi thành lập “Mặt trận liên hiệp chống phản động trên lĩnh vực học thuật".

TS Trần Đăng Trung,

Vị TS này viết: “Như viết rất rõ ở các tút trước, tôi nghi ngờ và gần như chắc chắn đến 95% rằng mình đã phát hiện ra một “ổ phản động” tình báo, gián điệp xuyên quốc gia đội lốt “học thuật” đang ngày đêm chống phá các cơ sở học thuật, giáo dục chính thống của nước ta”. ”Bất kể chúng là ai, dù đang giữ trọng trách như hiệu trưởng, hiệu phó, viện trưởng, viện phó, tổng biên tập, chủ tịch hội… dù có học vị cao như giáo sư, tiến sĩ, văn nghệ sĩ lớn… chúng ta cũng đều phải quán triệt tinh thần thẳng tay tận diệt, phải trừ tiệt cái “nọc độc” phản động chữ nghĩa trên toàn bộ lãnh thổ đất nước này từ Bắc chí Nam. “...

“Phương châm của chúng tôi là: thà diệt thừa còn hơn bỏ sót”!

“Chúng ta có thể sẽ phải đuổi việc một nửa Khoa Ngữ Văn, Đại học Sư phạm Hà Nội, thậm chí tuyệt diệt nhiều cơ sở giáo dục, nghiên cứu khác; nhưng cái giá đó còn vẫn là quá rẻ so với việc mất chế độ được dựng lên bởi máu xương của hàng triệu triệu người con đất Việt.”

...https://www.facebook.com/7052.../posts/10158030220126302/…) (Hết trích).

Tôi mạn phép giáo sư Mạc Văn Trang, xin hầu chuyện tiếp cùng tiến sĩ Trần Đăng Trung:

- Căn cứ vào cơ sở nào, anh kết luận “gần như chắc chắn, 95% ‘ổ phản động’ tình báo, gián điệp xuyên quốc gia đội lốt ‘học thuật’ đang ngày đêm chống phá? Là tiến sĩ, anh phải hiểu “nói có sách, mách có chứng”. Khi không có bằng chứng mà có kết luận, nói như thế, anh có thể phạm tội vu khống người khác, ở đây, những người làm “học thuật”.

- Những người anh kể ra, “bất kể chúng là ai”như “hiệu trưởng, hiệu phó, viện trưởng, viện phó, tổng biên tập, chủ tịch hội”(…)cần phải “thẳng tay tận diệt, phải trừ tiệt cái “nọc độc” phản động chữ nghĩa"

Ở cái chế độ này, một vị trí trưởng thôn cũng phải là đảng viên huống hồ chi hiệu trưởng, viện trưởng…Họ là những đảng viên ưu tú vừa hồng vừa chuyên. Hóa ra những đảng ủy nơi đó đã cử những “người phản động” vào tổ chức của nhà nước hay sao?

- “Thẳng tay tận diệt” - là giết hay bỏ tù ? - những người anh kết tội mà không có chứng cứ,  Anh cũng không phải là quan tòa, quyền hành nào mà anh “thẳng tay tận diệt” những người anh “hồ nghi” rồi quả quyết “chắc chắn”?

- “Phản động chữ nghĩa” - tôi không hiểu là phản động thế nào? Thế nào là phản động? Những trí thức đào tạo mấy chục năm trong mái trường XHCN là phản động chữ nghĩa? Nếu như họ phản động, hóa ra cái “lò” giáo dục đẻ các vị trí thức ấy là…phản động?

- “Phương châm của chúng tôi là: thà diệt thừa còn hơn bỏ sót”! Ôi chao. Sao “khát máu” thế, đâu khác câu “giết lầm hơn bỏ sót” trong chiến tranh. Đất nước hòa bình gần nửa thế kỷ, cái triết lý “giết lầm hơn bỏ sót” vẫn còn hừng hực trong người anh hay sao? Là tiến sĩ, anh phải hiểu: không thể có oan sai trong bất kỳ trường hợp nào vì đó là đạo đức. Anh cũng không phải là chánh tòa, mất đạo đức đến độ, thà bỏ tù oan còn hơn để lọt tội phạm dù anh chưa biết ai trong số người đó là “tội phạm”. Không biết học cao như thế, anh có đọc một án lệ ở Mỹ: Thà bỏ sót người có tội còn hơn là giết oan người vô tội. Anh còn trẻ, mặt mày sáng sủa, anh nói ra câu này, có thực là từ trái tim còn chút dòng máu đỏ Lạc Hồng?

- “Chúng ta có thể sẽ phải đuổi việc một nửa Khoa Ngữ Văn, Đại học Sư phạm Hà Nội, thậm chí tuyệt diệt nhiều cơ sở giáo dục, nghiên cứu khác”.

Anh có học nhưng thiếu đức tính của người có học: khiêm nhường. Khoa Ngữ văn của đại học sư phạm có tội lỗi gì mà anh đòi đuổi việc một nửa? Nhiều cơ sở giáo dục, nghiên cứu có phạm tội gì mà anh đòi “tuyệt diệt”? Ít ra muốn tiệt diệt họ, anh phải chứng minh họ “phản động” bằng chứng cớ hẳn hoi. Anh chỉ “nghi ngờ” nhưng anh đã giơ đao bén thật cao; nếu đúng như anh muốn, chắc chắn sẽ có cảnh “máu đổ, đầu rơi” trong các tổ chức này.

- … “Nhưng cái giá đó còn vẫn là quá rẻ so với việc mất chế độ được dựng lên bởi máu xương của hàng triệu triệu người con đất Việt.”

Mới đọc hai phần đoạn trích, tôi nghĩ anh bắt chước Trump, muốn “quét sạch đầm lầy”, té ra không phải. Anh muốn làm Lê Lai…cứu chúa. Lê Lai hy sinh mạng sống để cứu Lê Lợi nhưng có lẽ, anh không dám chết như người xưa; anh cần phải sống, sống thật dai, để có thời gian tiêu diệt bọn “phản động” đội lốt “học thuật”. Hẳn anh sẽ có một cái chức thật to để có thể “thế thiên hành đạo”

Ái chà, chỉ cần đọc câu cuối đoạn viết, mọi người đều hiểu ý định của anh sâu xa muôn trượng: lấy lý cớ bảo vệ chế độ để mơ ước “Phải có danh gì với núi sông”(*). Anh lý luận: hàng triệu người bỏ xương máu để xây dựng chế độ này. Tôi không nghĩ chế độ sẽ yêu thích “tuyên ngôn” trên của anh. Có khi họ sẽ quy anh cái tội: nói xấu chế độ vì, nếu số người anh “chắc chắn” là ổ phản động được bố trí chức vụ  học thuật cao như thế, thì cái chế độ anh nói phải chịu trách nhiệm đầu tiên, tại sao họ lại để bọn phản động chui sâu leo cao vào hàng ngũ trí tuệ của đất nước.

Tôi là một hưu trí quèn nhưng tôi nghi ngờ trình độ tiến sĩ của anh. Một trí thức không thể phát ngôn, hàng triệu người hy sinh xương máu để bảo vệ chế độ. Đất nước nào cũng có chế độ cai trị. Chế độ có thể thay đổi nhưng đất nước thì không. Trước năm 1945, chúng ta có chế độ phong kiến. Sau 1954, chúng ta có hai chế độ ở hai miền Nam Bắc được thế giới công nhận.

Hàng triệu triệu người hy sinh xương máu để bảo vệ đất nước không bị ngoại xâm. Họ đổ máu vì tự do, độc lập, và thống nhất đất nước, chắc chắn không phải vì chế độ, thưa tiến sĩ.

Khi đất nước hòa bình, thống nhất, chế độ nào cũng phải vì nước vì dân. Dân tạo ra chế độ chứ không phải chế độ tạo ra dân. Dân sẽ chết vì nước, họ sẽ không chết vì chế độ, trừ trường hợp người ta cố tình nhập làm một chế độ và đất nước, một điều chưa từng có trong lịch sử.

Nói như tiến sĩ, cần phải bảo vệ chế độ vì có hàng triệu triệu người hy sinh xương máu, thì chế độ phong kiến do Trần Nhân Tông lãnh đạo cần phải được bảo vệ mãi mãi. Nếu không có vua quan nhà Trần, nước Đại Việt bây giờ đã bị xóa tên; đất nước ta có khi là một tỉnh nhỏ của Trung Hoa “vĩ đại”, tiếng Hán chứ không phải tiếng Việt là quốc ngữ.

Hàng chục ngàn dân Đại Việt hy sinh xương máu để bảo vệ chế độ phong kiến nhà Trần hay bảo vệ đất nước, thưa tiến sĩ?

(*) Nguyễn Công Trứ.