Showing posts with label Bàn thế sự. Show all posts
Showing posts with label Bàn thế sự. Show all posts

Friday, October 24, 2025

TỪ BÀN ĂN ĐẾN BÀN NGHỊ SỰ

TỪ BÀN ĂN ĐẾN BÀN NGHỊ SỰ
 Mỗi lần có họp chi quan trọng, dân cả nước đều hướng về Hà Nội, nghe ngóng. Rất hồi hộp. Không rõ sẽ có quyết sách gì mới, ảnh hưởng đến mỗi người Việt Nam hay không. A, lần họp này bàn về những quyết sách lớn: cán bộ cấp chiến lược, cải cách tiền lương, và bảo hiểm xã hội. Có người tò mò không rõ đợt ni có khúc củi nào to to sẽ được đưa vô lò không. Hay sức khỏe của bực quân vương mô đó lúc này ra sao. Tui thì không tò mò như vậy. Tui chỉ mong lần họp nào đó, những thứ trên bàn ăn người dân mỗi ngày sẽ là đề tài trên bàn nghị sự của các vị quyền lực quốc gia.

Ăn thì nào rau, quả, cá, thịt, ngũ cốc...Uống thì nước lọc, nước ngọt, bia, rượu... Nhiều vấn nạn, ta thán, hồ nghi về an toàn thực phẩm, khiến người dân luôn lo lắng mỗi khi cầm đũa. Bữa ăn không còn là niềm vui mỗi ngày mà là sự sợ hãi đeo bám thường xuyên.

Người trồng rau có luống riêng để ăn, có luống trồng để bán. Quả cũng rứa. Tặng, ăn thì không phun thuốc, bán thì tha hồ xịt mỗi ngày. Nhiều trái cây đắt giá chưng cả mấy tháng trên bàn thờ không thấy héo. Sầu riêng chín rụng thì mới ăn. Giờ già non hái tuốt, xử lý hóa chất thì chín ngay, thơm ngay, cả tháng cất giữ vẫn còn thơm. Mít cũng rứa. Còn chuối già rất khó rấm chín, nhưng qua thao tác bằng 1 muỗng nước thần, sẽ chín vàng, cả tuần trái vẫn không rụng (loại chuối này khó rấm chín, ở Quảng Nam, gọi là chuối hờn, lạng quạng là nó hờn, hổng chịu chín)... Rau không thuốc trông cùi đày, già cỗi, rau phun thuôc lạ thì xanh mơn mởn, mướt như nhung...

 

Cá thì đánh bắt cả tháng, vận chuyển từ nơi này đến nơi khác, người mua thấy còn tươi hơn lúc ở dưới biển. Cá khô xưa thì ruồi, nhặng bay qua bay lại. Cá khô nay, nằm chình ình cả năm trên sạp, chả thấy con ruồi nào bén mảng. Thịt heo thì nạc dày cả gang tay. Thịt bò đỏ ối như nhuộm thuốc trông hết sức bắt mắt. Gà công nghiệp ăn dai, cứng không thua gà ta. Cũng có thuật biến thịt heo nái già thành thịt bò hấp dẫn.

Ôi, nói cả năm cũng không hết chuyện thức ăn hằng ngày của người Việt chúng ta, đã được chăm sóc đặc biệt bằng những hóa chất gì lạ, không rõ tên, trong đó. Cứ ăn, cứ hồn nhiên nạp vào cơ thể. Không ăn cũng chết, ăn cũng chết. Chắc chắn những hóa chất có trong thực phẩm đã giúp nhân dân ta ngày càng gắn liền với các bệnh viện, số lượng người chết vì ung thư như sản xuất, năm sau cao hơn năm trước.

Có người bảo ở trên lo chuyện quốc gia đại sự: Như sau 1975 thì dự báo, 20 chục năm nữa, nước ta cơ bản sẽ đuổi kịp nước Anh về công nghiệp. Hay năm 2020, Việt Nam sẽ là nước cơ bản công nghiệp hóa, hiện đại hóa. Toàn chuyện vĩ mô. Các vị có thì giờ đâu lo đến những cái vi mô như tui nói ở trên.

Nếu 5 năm nữa, hay mười năm nữa, sau các biện pháp, hay sau khi tuyên chiến, mạnh tay với thực phẩm độc hại, của người chức trách, người Việt chúng ta không băn khoăn gì khi gắp bất cứ món nào đưa vô miệng, không còn phải phân biệt rau ăn, rau bán, không mang tiếng tự đầu độc giống nòi, không có báo cáo nào về ngộ độc thực phẩm, thế hệ con cháu đã to hơn, cao hơn, khỏe hơn nhờ thức ăn hết bẩn, nghĩa là hết độc hại, thì dân thường chúng tôi sẽ mang ơn các vị đời đời và mãi mãi.

Hy vọng một ngày nào đó những cái nằm trên bàn ăn người dân sẽ nằm trên bàn nghị sự của quý vị. “Quan dĩ dân vi bản. Dân dĩ thực vi tiên”. (Quan lấy dân làm gốc. Dân coi cái ăn đi trước). Phong kiến bị ta đánh đổ lâu rồi nhưng chúng cũng còn mấy câu nói thấy cũng đáng nghĩ suy.

KHÔNG THỂ THÀNH CÓ THỂ.

Cái bắt tay của 2 cựu thù tại Singapore vừa qua gợi nhớ nhiều cái bắt tay lịch sử khác.

 Năm 1975, 2 chỉ huy tàu Soyuz Nga, Appollo Mỹ bắt tay nhau trong không gian. Bắt tay của 2 thủ lĩnh đối chọi nhau giữa Reagan và Gorbachev, mở đầu cho sụp đổ khối cộng sản, chấm dứt chiến tranh lạnh từ 1945.

 Những cái bắt tay hòa giải sau đó như: Rabin, thủ tướng Do Thái và Arafat thủ lĩnh Palestine; Mao Trạch Đông và Nixon, đã chia rẽ Trung Quốc với Liên Xô, chấm dứt thù địch giữa Mỹ và Tàu. Nữ hoàng Elizabeth bắt tay thủ lĩnh Bắc Ái Nhĩ Lan Mac Guinness, chấm dứt xung đột đẫm máu 2 bên, mà em họ của bà bị giết tại đó. Cái bắt tay cũng hết sức ngoạn mục giữa Raul Castro và Obama, chấm dứt mấy chục năm cách ly cấm vận Cuba.

Gần đây nhất là bắt tay giữa nguyên thủ Nam, Bắc Triều Tiên, hứa hẹn một tương lai hòa giải giữa 2 miền cùng một dân tộc.

Những cái bắt tay hòa giải giữa những bên coi nhau như kẻ thù không đội trời chung, khiến chúng ta chợt suy nghĩ: ước chi sau Geneve 1954, chủ tịch Hồ Chí Minh bắt tay tổng thống Ngô Đình Diệm, thống nhất 2 miền, để Việt Nam không phải mất đi mấy triệu sinh mạng, đất nước không bị tàn phá bởi vũ khí, bom đạn của Tàu, của Liên Xô, của Mỹ.

 Hậu quả chiến tranh vì thiếu những cái bắt tay lịch sử cho đến nay vẫn còn là một "cuộc chiến" khác, âm ỉ, giữa "bên thắng cuộc", và "bên thua cuộc".

Trẻ con thật khó nghĩ khi học lịch sử " chống Mỹ cứu nước". Những đứa trẻ cháu chắt miền Nam khi hỏi: ngụy là ai mà "ác" quá vậy ông nội? Ông nội lặng lẽ trả lời, "ngụy là ông đây", vì trước 1975, ông nội làm sĩ quan VNCH.

Người ta đã bắt tay nhau khép đi quá khứ, quên đi hận thù được mà chúng ta hiện nay lại không bắt tay nhau thực lòng hay sao? Bên ngoài chúng ta nói hòa giải nhưng tận trong tâm khảm, chúng ta có thực sự hòa giải không, khi hiện nay vẫn còn những chì chiết có khi cay độc giữa "bên thắng cuộc" và "bên thua cuộc". Người Việt Nam chẳng có đủ trí tuệ, đủ lòng bao dung để biến cái "không thể" thành "có thể" hay sao: Bắt tay nhau?

ĐẶC KHU KINH TẾ

Đây là mấy từ rất nóng. Nóng như hơ. Dân mạng, có lẽ mọi người dân, rất nóng với mấy từ này. Nóng không phải vì muốn phản đối đặc khu kinh tế như một số nước đã làm, ngay cả Mỹ. Nóng vì yếu tố Trung Quốc (dù dự thảo không nói là đặc khu cho Trung Quốc thuê). Nóng vì thời hạn 99 năm như một nhượng địa. Nóng vì có ông nghị tiến sĩ bảo ở Mỹ cũng có Chinatown (vị trí thức này nói chẳng trí thức tý nào, ai lại đi so sánh lờ mờ như vậy. Chinatown ở Mỹ cũng như Chợ Lớn ở Việt Nam, không phải đặc khu).

 Nếu trong dự luật cho phép Mỹ, Anh, hay một nước châu Âu nào đó thuê 99 năm làm đặc khu kinh tế, liệu dân chúng có phản ứng như bấy lâu nay hay không? Chắc có, nhưng không bằng như mấy hôm nay. Hồng Công phồn thịnh ngày nay cũng "nhờ" là "nhượng địa" cho người Anh gần 100 năm.
 

Đặc khu kinh tế là nên làm, dù quá trễ. Nhưng làm ở vị trí nào, khả năng ai sẽ thuê, đó mới là cái đáng bàn, chứ không phải chỉ bàn cãi về luật.
 

Có 2 lý do để chọn làm đặc khu kinh tế: một, nơi nào nghèo khổ quá, chó ăn đá gà ăn muối, cần thu hút nhà đầu tư đến để xây dựng hạ tầng, kinh tế vùng đó phát triển, lan tỏa ra các vùng khác. Hai, vì muốn mở rộng điều kiện làm ăn, nghĩa là "cởi trói" quy định về cơ chế, cần tạo thông thoáng, tự do hơn những vùng còn lại.
 Vân Phong, Vân Đồn, Phú Quốc có phải là những vùng nghèo khó không? Chắc là không. Những nơi đó nếu có chính sách thông thoáng sẽ hái ra tiền dài dài mà chẳng phải ngay ngáy lo an ninh quốc gia khi có ai đó mang theo ngài Tôn Tử, thuê gần 100 năm, cửa ngõ thuận lợi vừa lên bờ, vừa ra biển.

 Mà tại sao đặc khu lại phân ra 3 miền? Nhà chức trách chắc muốn "vùng nào" cũng có đặc khu để ... cùng giàu như nhau? Hay vì "anh có, tôi cũng có" để khỏi so bì? Tư duy "ba miền" thực sự ăn sâu trong đầu óc chúng ta cũng ảnh hưởng từ thực dân Pháp, đã chia nước ta thành "3 nước" Bắc kỳ, Trung kỳ, Nam kỳ.  Cũng do muốn kéo ông miền Trung nghèo khổ lên mà chúng ta đã có kinh nghiệm đắt giá về Dung Quất, khu lọc dầu ở rất xa nơi có dầu thô, và xa nguồn nhân lực.

 Có kẻ bảo Trung Quốc họ giàu nhờ đặc khu kinh tế. Có thể đúng. Nhưng sao họ không chọn Thượng Hải, hay Thiên Tân mà chọn Thâm Quyến vì đây là vùng nghèo mạt, toàn là dân chài khốn khó, và chọn rất sớm khi cả nước họ đang làm "công xã nhân dân".
 

Phú Quốc là một thiên đường nếu biết khai thác, đợi chi đặc khu. Đặc điểm thứ hai để chọn làm đặc khu kinh tế là cơ chế thông thoáng. Liệu chúng ta đang quá khép chặt hay sao? Samsung đâu cần cơ chế cởi trói vẫn mang lại thu nhập hàng đầu cho Việt Nam. Còn tuyên bố "một đồng mang lại trăm đồng", "lót ổ cho phượng hoàng đẻ", không phải là tuyên bố cân nhắc của một chính khách cẩn trọng.

 Người giàu họ đâu có khờ như ta nghĩ. Ai đem cho ta tiền dễ dàng như thế. Nếu có đặc khu là có tiền, sao bây giờ mới nghĩ tới, các nước nghèo sao không thi đua "nước nước" làm đặc khu, "tỉnh tỉnh" làm đặc khu. Lót ổ cho phượng hoàng đẻ mà không sợ tu hú sao. Ca dao: "Uổng công cà cưỡng tha mồi. Nuôi con tu hú lớn rồi (nó) bay đi".
 

Bàn cãi nếu quý vị còn sung sức, hãy bàn cách thế nào một đặc khu kinh tế sẽ không thể trở thành một nhượng địa cho một xứ sở chẳng đủ đàn bà để làm vợ.
 Bàn bạc không kỹ, mai đây họ đến ở, tha hồ cưới vợ, tha hồ đẻ con, nhờ quy chế đặc khu, họ tự do sinh sống như nước của họ. Formosa còn là ví dụ. Nhà nước địa phương năm có sự cố đã không thể dễ dàng ra vào khu họ ở nếu không được phép.
 Chẳng còn chỗ trang trọng cho quý vị ngồi để bàn việc quốc gia đại sự nữa đâu nếu không suy nghĩ kỹ lưỡng ngay từ bây giờ.

 

HÀ NỘI SẼ ĐUỔI KỊP HONG KONG, SINGAPORE.

Đó là tít báo Tuổi Trẻ online đưa tin về một hội nghị tổ chức ngày 17 tháng 6 năm 2016 tại Hà Nội, lời phát biểu của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Báo giật tin có đúng ý ông thủ tướng hay không khi có mấy dòng trích cụ thể trong báo: "Hà Nội đặt ra 1 số tiêu chí trong môi trường kinh doanh đuổi sát Singapore, Hong Kong trong 4 năm tới...Tôi nghĩ Hà Nội hoàn toàn làm được".

Ước muốn chính đáng.
 Ước muốn thì ai cũng có. Những người cách mạng tiền bối đã du nhập chủ nghĩa cộng sản về Việt Nam cũng ước muốn người dân Việt Nam thoát ách thực dân, có cuộc sống ấm no, bình đẳng, người không bóc lột người. Đảng cộng sản Việt Nam cũng ước muốn năm 2020 nước ta sẽ trở thành cơ bản là một nước công nghiệp hiện đại, tiên tiến.

Khi vào lãnh nhận chức bí thư thành phố Hồ Chí Minh, ông Đinh La Thăng cũng ước muốn sẽ có 1 giải Nobel y học cho thành phố lớn nhất nước. Ông Nguyễn Thiện Nhân cũng ước muốn thành phố nầy sẽ là thành phố thông minh.

Tất cả ước muốn của các cấp trên cao lẫn dưới thấp như chúng ta đều chính đáng. Nhưng liệu những tuyên bố ấy có thành hiện thực không, đó mới là quan trọng.

Năm 1960, Kennedy đến dự một buổi lễ tổ chức tại NASA, cơ quan hàng không và không gian Hoa Kỳ, phát biểu: 10 năm nữa chúng ta sẽ cho người đổ bộ lên mặt trăng. Và năm 1969, Apollo đã đưa Armstrong lên chị Hằng cắm cờ ở đó.
 Kennedy là tổng thống, ông phát biểu hẳn phải dựa vào nghiên cứu tỉ mỉ của các nhà khoa học mới dự báo chính xác như vậy.

Ngay cả một thường dân Mỹ cũng thận trọng khi nói chuyện ngày mai. Tôi đơn cử: Trong bộ sách giáo khoa English for Today dùng ở miền Nam trước 1975, cuốn Our changing world, (Thế giới đổi thay), bài nói về computer, máy vi tính, đã dự báo (sách xuất bản khoản năm 1965): Tương lai máy vi tính sẽ chơi được cờ, sáng tác được nhạc. Đoạn nói về viễn thông (telecommunication), họ đã dự báo tương lai mọi người trên trái đất sẽ nói chuyện với nhau qua một thiết bị lớn bằng bao thuốc lá, nay chính là chiếc điện thoại di động đó, thưa quý vị.

Dự báo của một tác giả trong một cuốn sách giáo khoa không nhất thiết chính xác như dự báo của một vị tổng thống nhưng cả hai dự báo đó chắc chắn đều đã dựa vào những nghiên cứu cẩn trọng của những nhà khoa học Hoa Kỳ làm việc thầm lặng ngày đêm.

Lúc học tới bài này, học sinh và cả thầy chúng tôi đều cười: Mấy “thằng” Mỹ này hãnh tiến, cái gì cũng khoe "nhất thế giới". Làm gì có chuyện máy biết chơi cờ, sáng tác nhạc, làm gì mà xa hàng trăm ngàn cây số nói chuyện được với nhau qua một thiết bị trong bàn tay.

Nhưng giờ thì tôi cũng phải tự cười tôi. Bọn đế quốc này dự báo cũng...OK đó chứ.
 "Hà Nội sẽ đuổi kịp Singapore, Hong Kong trong vòng 4 năm nữa" sẽ thành hiện thực để đám "rỗi hơi" không còn " hả hê" châm biếm tràn lan trên mạng nữa.

 Tôi cũng tin tưởng ước muốn thật lòng đó của các vị lãnh đạo đất nước, duy chỉ có một ý này. "Hãy bắt đầu từ cái nhỏ nhất", ví như dẹp những bảng quảng cáo che khuất tầm nhìn, dọn dẹp hè phố thông thoáng, dành lối cho người đi bộ, chỉnh trang trật tự đô thị, rác phải có thùng đựng, mà một vị phó quận lớn nhất Sài Gòn đã thề thốt quyết làm bằng được nhưng chẳng làm xong, bực tức đến nỗi đòi cởi áo từ quan.

Tôi vốn không hâm mộ mấy vị tổ cộng sản, nhưng thấy ông này nói có lý: "Hãy bớt đi những lời hoa mỹ mà làm thêm những việc tầm thường mỗi ngày" (V.I. Lê Nin).

Thursday, October 23, 2025

ĐỊCH, TA

Khái niệm địch ta không phải bây giờ mới có. Thuở khai thiên lập địa đã có rồi.
Con người xuất hiện có thuyết cho là được sống trong vườn địa đàng hạnh phúc. Bỗng có ông nội Sa Tăng (quỉ), cuộc sống rối rắm. Ác, thiện hiện ra. Địch, ta từ đó mà có.

Ở quê tôi thời Việt Minh, mấy ông địa chủ, phú nông (giai cấp bóc lột) bị đem ra đấu tố. Tuy không bị giết nhưng ruộng đất phải trưng thu, phát cho dân nghèo. Vì là vùng "tự do" (có chính quyền Việt Minh), mỗi lần bọn Tây đi càn, là mỗi lần có một đôi người trong làng bị tội, "tiếp tay bọn Pháp, bọn Việt gian bán nước", như đưa đò cho lính tây qua sông, bắt trộm mấy con gà, hay ăn cắp mấy ký gạo của dân. Khi Tây rút, những người này bị trừng trị "đích đáng". Có người "ác ôn" bị tòa án nhân dân xử tử.

Sau hiệp định Geneve 1954 , con cái những người địa chủ, những thân nhân của người "tiếp tay thực dân" tham gia chính quyền "quốc gia", bắt đầu trả thù những người trước đây kết tội, đấu tố hay giết chết cha mẹ thân nhân họ. Cuộc trả đũa khốc liệt, tuy không rộng khắp, nhưng đã khiến một số Việt Minh trước đây, có người bị bỏ bao bố thả sông, có người oan uất treo cổ tự vẫn.

Rồi 1975, đất nước chấm dứt chiến tranh. Những người " ngụy xưa" không bị giết chết nhưng sự phân biệt còn đớn đau hơn mất mạng sống. Cùng với những "ngụy quân, ngụy quyền" khác, họ bị đưa đi cải tạo trên rừng. Đời sống tinh thần bẩn chật, đời sống vật chất khó khăn. Họ bị nhìn như những người có tội với nhân dân.
Một số vượt biên ra nước ngoài, hình thành một tầng lớp, đa phần trong số họ, nhất là những người lớn tuổi tham gia chính quyền cũ, đều xem những người cộng sản như kẻ thù. Và những người cộng sản cũng xem họ bằng con mắt dè dặt, hồ nghi không khác.

Lúc nào đất nước cũng có "địch, ta", dường như không có "đồng bào". Ngay trên mạng ảo, mỗi ngày ngó vào, vô số những lời lẽ cay độc dành cho đối phương không phải là "ta".

Mấy chục năm hòa bình, mấy chục năm thống nhất, chúng ta vẫn còn chia rẽ bởi quan điểm địch, ta.

 

Có lẽ hơn 150 năm chia cắt và nội chiến thời Trịnh, Nguyễn; hơn 80 năm đô hộ Pháp, ba miền đất nước bọn thực dân âm mưu chia rẽ dân tộc; và mấy mươi năm Nam, Bắc đánh nhau, hận thù chồng chất đầy lịch sử, người Việt Nam không có đủ thời gian hòa giải, và đoàn kết hay sao?

Có học giả cho rằng người Việt không yêu nước, vì "yêu nước" phải "yêu người" trong nước, nên hễ có cơ hội là cầm giáo mác đâm nhau. Mẹ Việt Nam đau buồn không chỉ vì có con, người chết bên ta, người chết bên địch, mà đau buồn vì phải có những người con không biết thương yêu nhau vì cứ phân biệt “địch-ta”.

CHO TÔI CÓ Ý KIẾN

Vì là người dân xứ Quảng xa quê, tôi luôn luôn quan tâm về quê hương mình.Đọc báo thấy thành phố Đà Nẵng có bầu trở lại chức phó chủ tịch cho một vị năm ngoái cũng giữ chức vụ này bị miễn nhiệm, cũng bởi ban thường vụ đảng ủy này, và cũng bởi hội đồng nhân dân này, nhưng khác chỗ, năm ngoái người đứng đầu thành phố là ông Nguyễn Xuân Anh, nay là ông Trương Quang Nghĩa.

Theo giải thích của báo Dân Trí, tôi trích bên dưới, việc bầu bán năm ngoái (chuyển công tác một phó chủ tịch) không đúng quy định của trên.

"Trong khi Thường trực Thành ủy chưa thống nhất phương án nhân sự nhưng vẫn lấy danh nghĩa Thường trực Thành ủy báo cáo Ban thường vụ Thành ủy quyết định điều động, phân công ông Đặng Việt Dũng, Uỷ viên Ban Thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực UBND TP giữ chức trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy là vi phạm nguyên tắc tập trung dân chủ, vi phạm qui định số 42/QĐ –TW của Ban Bí thư, thực hiện không đúng hướng dẫn của Ban Tổ chức Trung ương về công tác nhân sự cấp ủy".

Như vậy, cử ông Đặng Việt Dũng làm trưởng ban tuyên giáo, theo cách báo đưa tin, là sai, là lạm quyền, của ông Nguyễn Xuân Anh. Vì sao một cá nhân (ông Nguyễn Xuân Anh) quyết định sai trái mà tập thể đảng, rồi tập thể hội đồng phải tuân theo?  Rõ ràng có một điểm nào đó trong quy định của cấp thẩm quyền không được chặt chẽ, đã bị ông ta đã lợi dụng.

 Tôi là người dân, không có quyền bàn, và cũng không thể biết, đó là điểm gì. Tôi có vài lần được dự và quan sát cách làm việc trong một buổi họp có bầu cử nhân sự của một tổ chức đoàn thể (doanh nghiệp nhà nước). Chủ tọa, luôn là người cao nhất, đưa ra danh sách ứng cử viên, và lấy biểu quyết. Ai nhất trí anh A. Mọi người đều giơ tay. Ai có ý kiến gì khác? Đố anh nào mà dám. Rồi tới chị B...cũng cách như thế, cuối cùng tất cả người đưa ra đều ở danh sách sẽ bầu. Cũng giơ tay biểu quyết. Và kết quả y như ông chủ tọa đã muốn.  Tôi nghĩ đây là cách ông Nguyễn Xuân Anh đã áp dụng.

 Tôi không rõ cách bầu cử ở cái đoàn thể nho nhỏ tôi biết có giống như cách bầu cử ở hội đồng thành phố Đà Nẵng hay không, nhưng "giơ tay biểu quyết" là rất giống.
Xin trích báo Dân Trí: "Trước đó, vào tháng 3/2017 (thời điểm ông Nguyễn Xuân Anh đang là Bí thư Thành ủy Đà Nẵng), Ban Thường vụ Thành ủy Đà Nẵng đã công bố quyết định điều động ông Đặng Việt Dũng khi ông này đang giữ chức Phó Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng sang làm Trưởng Ban Tuyên giáo Thành uỷ Đà Nẵng. Khi đó, tại kỳ họp giữa năm của HĐND thành phố, 100% đại biểu Hội đồng đã biểu quyết miễn nhiệm chức danh Phó Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng đối với ông Dũng bằng hình thức giơ tay biểu quyết". (Hết trích).

"Giơ tay" biểu quyết sẽ cho ông Nguyễn Xuân Anh biết ai thuận, ai không thuận theo ý kiến của ông ta. Chẳng ai cả gan trái ý một vị quyền lực đứng đầu thành phố bằng cách không giơ tay, nên mới có tỷ lệ rất đẹp là 100% như báo đưa tin ở trên.
Tôi thấy có mấy cách để một người dù quyền lực như ông Nguyễn Xuân Anh không thể quyết định tùy tiện:

 1- Giao hẳn cho người đứng đầu chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc bổ nhiệm của mình.
2- Nếu sợ bị lạm quyền, nên có tối thiểu 2 ứng viên cho mỗi chức danh cần bầu.
3- Tuyệt đối, dù nhỏ cỡ nào, cuộc bầu bán không bao giờ biểu quyết bằng cách giơ tay, mà phải bằng phiếu kín, bảo đảm không ai biết được bất cứ thông tin gì về người quyết định trên lá phiếu đó.
4- Vì là một đảng cầm quyền, không có 2 đảng như ở Mỹ, nên cho tranh cử tự do trong tổ chức của mình, ai có năng lực được tự ứng cử hoặc được đề cử.  

Ứng cử, tôi thấy tốt hơn. Tự ứng cử biểu hiện được hoài bão phục vụ nhân dân, ước muốn cống hiến cho đất nước, không phải dựa dẫm bất cứ ai, nhất là tự tin vào tài năng bản thân, uy tín cá nhân, một đức tính tối quan trọng cho một lãnh đạo.  Xin hết.  Không rõ nãy giờ tôi nói có "phạm chính trị" không, hỉ.

 

CHIA RẼ DÂN TỘC

Đó là 1 trong 2 lý do báo Tuổi Trẻ online bị phạt và đình chỉ 3 tháng. Chúng ta tôn trọng quyết định của nhà chức trách. Nhưng chúng ta có quyền nêu quan điểm, bày tỏ nguyện vọng, khi một tờ báo uy tín, có đông bạn đọc, và là tờ báo có thể nói là được người đọc, già lẫn trẻ, yêu quý nhất miền Nam (ở  miền Bắc không rõ) bị đình bản. Tuổi trẻ, cũng như bao tờ khác, đều phải tuân thủ 3 ông: ông luật (báo chí), ông tuyên giáo, và ông "sinh tồn"( chủ báo mà để nhân viên "sai quan điểm", nồi cơm bị cất, tôi gọi đó là ông sinh tồn). Nghề làm báo, dù lề phải, cũng cam go lắm.

Trở lại suy nghĩ "vùng miền", "chia rẽ dân tộc" mà TT online bị phạt. Phân chia vùng miền là điều có thật.  Bắc kỳ, Trung kỳ, Nam kỳ (Pháp thuộc), rồi Bắc phần, Trung phần, Nam phần (thời VNCH), và Bắc bộ, Trung bộ, Nam bộ (thời nay).
Có lẽ do cuộc nội chiến Nam Bắc phân tranh thời Trịnh-Nguyễn (non  200 năm) rồi chiến tranh Bắc Nam vừa qua (hơn 20 năm), người dân Việt Nam đã ảnh hưởng tư tưởng phân biệt Nam Bắc, vùng miền chăng?  Cũng không đúng.

Những người Bắc đã theo chúa Nguyễn, những người di cư trước 1945, sau 1954, đều được người dân miền Nam yêu thương đùm bọc. ("Nầy cô em Bắc kỳ nho nhỏ...nầy cô em tóc đờ mi gạc xông"... lời một bài hát rất dễ thương).

Sau 1975, những người Bắc vô Nam sinh sống , những người Nam nhận họ hàng ở Bắc. Những cuộc hôn nhân giữa người con ba miền đã kết nối Bắc Nam.
Nhưng trong tâm trí, người Việt Nam cũng không hẳn đã hòa nhập, tôn trọng, yêu mến nhau hoàn toàn, vẫn lởn vởn ý tưởng vùng miền. Ngay cả trong những chức vụ quan trọng của đất nước, người ta vẫn không quên...ba miền.
Tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội cũng được "sắp xếp" cho đều, cho cân. (Các bạn hãy để ý mấy chục năm nay, nha).

Ngay cả mới đây thôi, việc phân chia đặc khu, người ta cũng phân cho "đều": Vân Đồn, bắc. Vân Phong, trung. Phú Quốc, nam. Nếu không "nghĩ tới" Bắc,Trung , Nam thì cần chi tứ trụ phải phân cho đủ 3 miền. Khi đã đoàn kết thì bất cứ người nào ở bất cứ miền nào có tài, có đức vượt trội cũng đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào trong tứ trụ, hoặc tất cả bốn chức.

 Người ta bảo chia như vậy để có mặt "đại diện 3 miền" cho đoàn kết.  Chắc chi người 3 miền họ chịu. Ví dụ , nếu tôi là người miền Nam tôi cũng muốn ông to nhất là người miền Nam. Đâu có được. Người nào giỏi nhất, người nào đạo đức nhất phải là người to nhất, bất kể người đó ở miền nào.

 Cũng như đặc khu, nếu đặt hết ở Bắc, hoặc ở Nam, hoặc ở Trung, miễn nơi nào thuận lợi, không được hay sao, mà phải chia ra 3 miền cho mệt, cho rối? Tôi muốn nhấn mạnh, ở đây "đầu óc vùng miền" là có thật.

Chúng ta chưa đoàn kết mạnh đến nỗi , bất cứ một sự việc gì dù to, dù nhỏ, thực hiện ở bất cứ nơi nào trên 3 miền đất nước, đều cũng cho Việt Nam, bởi Việt Nam, của Việt Nam.

Sự việc báo Tuổi Trẻ nêu một số ý kiến "so bì" của độc giả về chương trình đường cao tốc quốc gia có Bắc mà chưa tới Nam là có thể hiểu được, có thể châm chước được, vì thực sự người dân, có thể là tất cả, luôn bị ám ảnh bởi sự phân biệt vùng miền.

 Những bộ óc vĩ đại của quốc gia đều có cân nhắc vùng miền thì những người dân nhỏ bé cũng muốn mong ước được chú ý tới họ, miền của họ. Việc báo TT đã nêu những ý nguyện như thế của một số độc giả sao bị quy là chia rẽ dân tộc?

Hội chứng "ba miền", hay "hai miền" đã xâu xé dân tộc chúng ta rất sớm, rất nhiều, và sẽ rất lâu. Khi nào người dân không kêu ca sao miền tôi thế này, miền ông thế kia. Khi nào chả ai phân biệt miền Bắc, miền Trung, miền Nam. Khi nào chả còn kỳ thị miền Bắc, miền Nam. Khi đó đất nước chúng ta sẽ có một miền duy nhất: MIỀN YÊU THƯƠNG. Sao mà khó quá...

CÒN AI NỮA KHÔNG?

Trong khí thế hừng hực của lò đang nóng, nhiều củi bự bị đun hay sắp đun vào lò, mọi người hồ hởi nhưng tôi thì không, rất lo. Lo... vì sao những quan chức ngày trước được ca ngợi như những anh hùng, nay trở thành những tội phạm. Lo... những người đi tù, hay sắp đi tù, đều là những người đã phấn đấu gian khổ cả đời mới có được những chức vụ cao vời lồng lộng.  Lo... còn ai nữa không, sẽ tiếp bước vào lò.

 Có trục trặc gì trong cách quản trị đất nước chúng ta?  Dân thường, theo mắt thường, thấy 2 cái chính:

1- Cơ chế có chỗ hở:
Cần tách việc điều hành kinh tế ra khỏi hệ thống hành chánh quốc gia. Chỉ can thiệp ở tầm vĩ mô khi cấp thiết. Có người nói vậy không được. Kinh tế mà chính phủ không trực tiếp điều hành thì "tiêu" ngay.  Tôi cho không đúng. Thời Obama, Mỹ từng đóng cửa chính phủ vì quốc hội không cấp đủ ngân sách làm việc, kinh tế họ suy sụp không?  Còn cái nữa, "kinh tế nhà nước là chủ đạo". Gương rành rành những quả đấm thép đã thấy, làm đâu thua đó, chưa kể mất vốn, mất người.

 Chính phủ nên để tư nhân làm kinh tế, trừ những lãnh vực công ích, tư nhân không muốn làm, hoặc không có khả năng làm, hoặc liên quan an ninh quốc gia. Không được như Mỹ, tư nhân chế tạo hỏa tiễn, vũ khí, hay máy bay ném bom thì mình cũng cần "thả bớt" những ngành nghề mà tư nhân làm tốt. Chỉ cần có chủ trương, cơ chế, chính sách, và nhất là luật pháp.

Mọi thành viên, kể cả đảng, chính phủ, và người dân, đều phải tuân thủ. Không thể mỗi cái bé tẹo ở địa phương thủ tướng cũng phải đích thân chỉ đạo. Ổng đã bù đầu với những chuyện vĩ mô to lớn rồi.  Mỗi cấp đều có quyền hạn, và phải tự chịu trách nhiệm cá nhân, không được quy cho tập thể. Sẽ chẳng có, hay có mà rất ít, những Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng, hay Trương Minh Tuấn.  Sức lực quốc gia không vì những sai quấy của mấy ông thần này mà bị yếu đi.

2- Trọng dụng hiền tài.
Những người điều hành quốc gia từ xã đến trung ương phải là những thành phần ưu tú nhất đất nước. Cần có một cơ chế mà mọi người tài đức, dù trong đảng, hay ngoài đảng, cũng đều có cơ hội tham gia. Thời đổi mới, từng có chủ trương người đứng đầu không nhất thiết phải là đảng viên. Trí tuệ đất nước đâu chỉ có giới hạn trong 4 triệu đảng viên. Cần đảng viên để bảo đảm lãnh đạo tuyệt đối là đúng, nhưng liệu có hoàn hảo không?  Hay vẫn có những đảng viên cao cấp như Đinh La Thăng đã phải vào tù? Hãy thay đổi cách quản trị quốc gia để không phải thất thoát hàng chục ngàn tỷ đồng, mất đi hàng ngàn cán bộ, trong đó không thể không có những người ưu tú của đất nước. Để chẳng còn ai phải tiếp bước vào lò.
Những suy nghĩ ở trên không mới, các bậc trí tuệ Việt Nam đã nói từ lâu và nói rất nhiều.

 Nay đến lượt dân thường tôi "Xin có ý kiến".