Mỹ sẽ thắng Trung: nhờ thịt heo (lợn).
Nhiều người nghĩ Mỹ sẽ “đánh” Tàu…sụm bà chè, một nước Trung Hoa dân chủ sẽ ra đời, thế giới thoát nỗi sợ hãi sự trỗi dậy của bá quyền, và Hà Nội không còn chỗ “học tập và làm theo”, VN cũng sẽ tự do dân chủ. Còn lâu. Kinh tế của Tàu mà tan tành, thế giới sẽ mất ngủ, Mỹ cũng méo mặt: 1,4 tỷ dân là chỗ Mỹ “vắt sữa” bị banh chành.
Mỹ đánh Tàu về kinh tế mục đích đem lại “công bằng” trong thương mại: không ăn cắp tài sản trí tuệ, không cưỡng ép chuyển giao công nghệ đổi lấy việc làm ăn, không trợ cấp công nghiệp, điều mấu chốt, Mỹ không cần làm phương hại quyền độc tôn lãnh đạo của đảng cộng sản. Những hờ hững về nhân quyền, hay đề cập vấn đề nhân quyền chỉ là cái cớ Mỹ nêu ra để nhằm đạt thỏa thuận thương mại, cái thương mại vốn đã làm Mỹ thiệt thòi mấy chục năm nay.
Mỹ đã hiểu ra tâm tính người Tàu chưa? Có lẽ đã.
Con gái Tập Cận Bình rời Mỹ khi cha mình lên cầm quyền, để tránh thành “con tin” khi ông ta muốn “chơi” Mỹ. Nay cô ta trở lại tiếp tục học ở Harvard. Thỏa thuận bước 1 được thống nhất giữa Mỹ và TQ: Tàu sẽ mua 20 triệu tấn đậu nành, 700 nghìn tấn thịt heo, 700 nghìn tấn cao lương, 230 nghìn tấn bột mì, và 320 nghìn tấn sợi cotton.
Hai chỉ dấu trên cho thấy sẽ có thỏa thuận thêm để hòa hoãn trong chiến tranh thương mại, và Tập Cận Bình đã hiểu Donald Trump, bản chất con buôn, “nơi nào đồng đô la lăn tới, nơi đó có chính quyền Mỹ” (“ranh ngôn” của Nguyễn Long Chiến). Kinh tế là trên hết đối với Trump cũng như đối với Mỹ chứ không phải chính trị. Kẻ nào mong Mỹ đánh sập chế độ toàn trị của Tàu nên suy nghĩ lại.
Thịt heo sẽ là vị cứu tinh giúp Mỹ thắng Tàu trong thương chiến. Khi khan hiếm, chúng ta thấy dân Tàu chen chúc nhau giành giật thịt heo, có chàng quân tử cao ráo trên mạng, đeo một khổ thịt heo trên cổ, trang trọng như dây chuyền vàng.
Miếng ăn sẽ chiến thắng chứ không phải dân chủ thắng độc tài. Hầu hết người VN đều ghét Tàu (kể cả lãnh đạo) nhưng những dự án lớn của quốc gia đều về tay họ (nhờ “thắng thầu” không trong sáng?). Dân tộc Trung Hoa (cộng sản) vốn thông tuệ nhưng họ không phát triển như các dân tộc phương Tây (chưa hẳn thông tuệ hơn họ) vì họ còn đặt nặng miếng ăn lên trên hết (giá trị vật chất nói chung, lấy biểu trưng: thủ lĩnh Nho giáo Khổng Tử, vì không được chia phần thịt, bỏ khỏi xứ lưu lạc khắp phương).
Đúng như nhà văn Lâm Ngữ Đường nhận xét người dân của ổng: Đường đến trái tim gần nhất là đường đi qua bao tử. Bác Trump, tôi là người không thích bác so với Hillary Clinton khi hai người tranh chức tổng thống.
Nay, tôi hết sức khâm phục bác, hãy tiếp tục lấy “thịt heo” làm vũ khí đánh nhau, Tàu sẽ vì cái ăn, tương lai không xa, bác sẽ thấy họ nhượng bộ; và tất nhiên, Tập, Tè, hay bất kỳ ai cầm đầu TQ, dân chủ lục địa có bị bóp chẹt hay nới lỏng, người Mỹ sẽ chẳng màng, miễn họ bán được hàng cho 1,4 tỷ dân kia là OK.