Friday, January 19, 2024

Tha hương ngộ cố tri?

"Hương" đây là thế giới Facebook, "cố tri" là bạn trên thế giới ấy.

Nơi gặp nhau: gần Thung lũng tình yêu, Vale'e d'amour. Chỗ gặp nhau: Cafe Dala. Tôi ghé quán uống cafe để chờ vợ và mấy cô em vợ.

- Chú dùng gì hôn(g)?

- Cà phê sữa nóng, sữa ít.

-Dạ, chú chờ một chút.

Ngoài trời mưa phùn, không khí se lạnh, trong quán thấy ấm áp, giọng nói cô chủ pha chút Huế, nhỏ nhẹ và truyền cảm.

- Cháu thấy chú quen lắm. Nhìn chú rất là quen.

- Vậy sao, có lẽ cháu nhầm người.

Cô chủ tầm 40 vội vã quay lại quầy, cầm điện thoại lên, thao tác trên màn hình, bỗng la to, những người trong quán hơi ngạc nhiên.

- Nguyễn Long Chiến, chú là NLC trên face. Hèn chi, quen lắm. Cháu luôn đọc bài của chú.  Cháu là "fan" ruột của chú. Cô vừa cười vừa chỉ hình đại diện: ông già tóc bạc, đúng là tôi, trên màn hình điện thoại.

Khi khách vãn, cô lân la lại chỗ tôi ngồi, nhỏ nhẹ, giọng còn ấm áp hơn lúc nãy.

- Chú nhìn trẻ hơn trong face.

Chà, tôi thầm nghĩ, phụ nữ ở tuổi này luôn tinh tế và lịch lãm, còn hơn nam.

Tôi cười ngượng nghịu, chưa biết đáp lời thế nào, cô ta tiếp luôn:

- Em thấy chú viết rất hay, những bài thời sự. Nếu ở Đà Lạt, em sẽ mời uống cà phê luôn miễn phí. Bạn mà.

Ông lão gần 66 tuổi, cô gái 40, bạn được à. Tôi thầm nghĩ.

Tôi cảm thấy ngại ngùng nhưng trong lòng lại rất sung sướng. Lời khen lúc nào cũng làm người nghe sung sướng.

Facebook thật hay, khi quý nhau, tuổi tác không ngăn trở lòng quý mến nhau.

Cô ta một mình nói chuyện, tôi chỉ nhìn vào mắt cô, xem những lời cô nói thực trong lòng hay chỉ là giao tế, quán mà. Không, tôi thấy đôi mắt cô biểu hiện sự chân thành, như một người đã từng quen nhau, biết nhau, dù chưa hề lần nào gặp mặt nhau.

Nụ cười, tôi hay để ý nụ cười của phụ nữ, ở đó, bạn có thể biết nụ cười thật lòng, hay nụ cười đẩy đưa.

Khách vào, cô chủ đứng lên nói một câu chào, tay cầm chiếc áo len đan dở.

Lại một câu nói nhỏ nhẹ, thoang thoảng như mùi hương lan hay mùi hương quế, giọng Huế của Đà Lạt, thật dễ nghe.

Điện thoại reo. Tôi giật mình sợ hãi. Hồi chuông báo vợ và mấy đứa em vợ đã ra khỏi Thung lũng tình yêu, nơi tôi đã đến năm ba lần, lần này không đi, ngồi chờ mọi người.

Tôi đến chỗ cô chủ quán, cô hơi bất ngờ khi tôi gọi tính tiền. Cô có vẻ tiếc khi không nói chuyện với tôi được lâu, ấy là nhìn đôi mắt của cô mà đoán như thế. Cô từ chối nhận tiền, cười hơi bỡ ngỡ:

- Chúc đi bình an. Em luôn quý và dõi theo chú mỗi đêm. Chú trẻ hơn trong ảnh đại diện nhiều lắm.

Cô nói câu này lần thứ nhì, cả hai lần tôi đều thấy thật vui.

Tôi ra về lòng bâng khuâng. Trên đường đi, tự hỏi cô ta xưng em với tôi, hay tôi tưởng tượng như thế. Người già lẩm cẩm lắm, cháu với em, đôi khi tưởng là một. Tưởng chết người.


Cafe Da La (Hình có tính minh  họa).