Wednesday, January 17, 2024

CHẤN DÂN KHÍ

Vì ở một nước nhỏ bên cạnh một nước Trung Hoa vĩ đại, có Khổng Tử là thánh, ông bà ta rất khôn khéo trong ứng xử với “thiên quốc”. Lúc lên ngôi, các vị vua thường cho người qua Tàu xin chiếu chỉ tấn phong. Để mong không bị xâm lược, từ thời Lê Lợi đã cho đúc tượng vàng Liễu Thăng cống nạp hằng năm, “tạ tội” đã lỡ chém đầu danh tướng cùng tên. Quang Trung đại đế lẫy lừng đánh nam dẹp bắc; vị tướng lĩnh duy nhất trong lịch sử VN chưa hề chiến bại, khi lên ngôi cũng phải nghe theo lệnh Càn Long qua Tàu làm lễ “ôm gối” như cha con (tất nhiên là vua đóng, vua giả; vua thiệt có nước bị “thiến đầu” nếu thật thà sa vào hang cọp)

Hậu thế bây giờ đang hỉ hả, “ta” theo gương tiền nhân, khen ngợi ông cha ta khôn khéo, không chỉ giữ nước bằng sự ngoan cường, lòng can đảm, ý chí sắt đá, mà giữ được nước bằng sự mềm dẻo, nhún nhường, có khi nhịn nhục, hầu mong cho dân lành tránh được nạn đao binh, đầu rơi máu đổ.

Thật ra, Tàu không xâm chiếm không phải vì nước ta triều cống hay nhún nhường với nó, chẳng qua vì có những lúc, bọn bành trướng bị xâu xé hay suy yếu nội tình, tạm gác mộng xâm lăng, hoặc là vì có lúc chúng ta quá mạnh mẽ, kiên cường, vua tôi đồng lòng muôn người như một. Lý Thường Kiệt từng mang quân vượt biên giới đánh sâu vào lãnh thổ quân giặc; và nếu nhà quân sự lỗi lạc Nguyễn Huệ không mất sớm, việc đánh lấy Quảng Đông, cưới công chúa Tàu, không chỉ là lời nói khoe khoang với quần thần.

Nhún nhường và nhịn nhục để giặc không nổi giận đánh ta là một sách lược hay chiến lược?

Đời thay đổi khi ta thay đổi. Những kinh nghiệm của cha ông cần được hiểu cho thật thấu đáo với trí tuệ sáng suốt, không phải thảy thảy việc làm của các bậc tiền nhân đều là mẫu mực trong thời buổi thế giới luôn luôn thay đổi. Nếu khôn ngoan thì hãy “tùy cơ ứng biến” để mong “tùy ngộ nhi an”.

Lãnh thổ tiền nhân để lại, bọn bành trướng ra vào như chỗ không người. Sợ binh đao, máu đổ nên phải nhịn nhục. “Ta càng nhân nhượng, chúng càng lấn tới, chúng được đằng chân lân đằng đầu” (HCM), giặc Pháp đã như thế, giặc bành trướng, bộ chúng “hiền lành” lắm hay sao?

“Chấn dân khí” (trong câu “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” của Phan Châu Trinh) lúc này phải được hun đúc. Tình yêu đất nước cần được nhen lên bằng một ngọn lửa hồng, để mọi người dân thấy rằng “bạn vàng” không còn là bạn tốt, khi họ không tôn trọng chủ quyền chúng ta. Dân chúng phản đối bành trướng bằng cách xuống đường biểu tình thường bị trấn áp; lý do nhà cầm quyền thấy phản ứng đó đưa đến bất ổn xã hội có thể làm họ mất quyền lãnh đạo đã dẫn đến một nhầm lẫn trong một số suy nghĩ rằng, nhà đương cuộc không “bênh” người dân mà đi “bênh” bành trướng, dù ai cũng hiểu rằng trên đất nước này, trừ những kẻ bị mua chuộc bởi đồng tiền, tất cả đều yêu nước, đều không muốn lãnh thổ mình bị xâm phạm, lãnh hải bị cường quyền ra vào như chỗ không người, không chủ. Thật phẫn uất, thằng bá đạo tên nó cũng không dám nêu ra.

Chí sĩ Phan Châu Trinh.

Chiến tranh là điều không ai mong muốn. Việt Nam nếm trải mấy mươi năm chiến tranh, hậu quả đau đớn của nó vẫn còn dai dẳng, như một vết thương chưa lành, mỗi năm mỗi xát muối, thêm cay đắng xót xa.  Nhưng sống tủi nhục khi giang sơn bị gặm nhấm từng ngày, con dân VN có nên “một câu nhịn chín câu lành” nữa không? Liệu chúng ta nhịn đến bao giờ? Nhịn cho đến khi bành trướng thấy ta tội nghiệp quá, cho rút tàu về nghỉ, để tiếp tục giữ gìn “mối tình hữu nghị” đời đời bền vững, từng được các vị tiền bối cộng sản vun đắp qua bao thế hệ?

Không kích động chiến tranh nhưng hãy khích động lòng yêu nước. “Dân khí” cần được phục hồi. Hãy “chấn dân khí”. Không còn thời gian nữa một khi “dân khí” mai một, lụi tàn theo những thăng trầm của xã hội, của thờ ơ phó mặc, của ỷ lại “mọi cái đã có đảng lo”. Hiện tượng Lê Mã Lương là một cách chấn dân khí. Dù phát ngôn hơi bố bỗ bã khi nhận xét lãnh đạo bộ quốc phòng, bản lĩnh một vị tướng dày dạn trận mạc, bộc trực, nghĩ sao nói vậy, sẽ là vốn quý cho tương lai dân tộc nếu xảy ra chiến tranh giữ nước; tổ quốc cần nhiều Lê Mã Lương, tổ quốc không cần những kẻ lên lớp dạy đời và đả kích Lê Mã Lương.

Không được xuống đường biểu thị lòng yêu nước chống bành trướng, mỗi chiều tối, thanh niên VN cũng có thể ra quán uống bia, thể hiện lòng yêu nước bằng cách chửi bành trướng, “cho nó đã” (nên nhớ là không chửi nhân dân Trung Quốc). “Đât nước này là của chúng mình” không phải của một số người.