Sunday, February 4, 2024

PHIẾM LUẬN VỀ MỸ-TRUNG.

Trong cơn dịch bịnh, sự kiện ngoại giao quan trọng lại ít gây chú ý như lúc bình thường: Phó tổng thống Mỹ, sau đó là bộ trưởng ngoại giao TQ viếng thăm Việt Nam. Bà Harris không được tiếp đón trọng thể bằng Vương Nghị; ông này trực tiếp ngồi ngang hàng, nói chuyện với tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Dân đen tôi thấy “tức” giùm cho Mỹ. Nhờ Mỹ mà Biển Đông không trở thành ao nhà của Bắc Kinh. Ông bạn vàng keo kiệt với quà tặng vắc xin, thì anh chàng “đế quốc” rất hào phóng. Bạn quý giận lên là cho quân húc tàu ngư dân VN, chú Sam lại tặng VN tàu xịn tuần tra hàng hải. Hà Nội cho Washington thuê 99 năm 3,2 mẫu đất để xây tòa đại sứ, dự kiến nghe đâu số tiền khủng hơn một tỷ hai Mỹ kim. Cái quan trọng: Quan chức VN thích cho con du học ở đế quốc giãy chết mà không dám đưa các quý tử sang nước XHCN anh em. Lòng thì ngả về Mỹ nhưng mặt thì hướng đến Tàu: Ngoại giao khôn khéo “tránh voi không hổ mặt nào”.

Đó là lý do vị nguyên thủ quốc gia tiếp kiến với Vương Nghị mà không nói chuyện với Kamala Harris?

Có người so sánh các vị lãnh đạo ngày nay không khác chi các vị vua anh minh thời xưa: Để giữ hoà khí với nước lớn (Trung Hoa), từ sau Lê Lợi, mỗi năm triều đình VN đều đúc tượng vàng Liễu Thăng để cống nạp phương Bắc. Thiên tài quân sự, không bao giờ thua trận, Quang Trung Nguyễn Huệ cũng phải làm lễ “ôm gối” để tỏ lòng kính trọng vua nhà Thanh, mua đường hòa khí, để “nuôi dưỡng sức dân” (chiến tranh rất hại).

Người quyền lực nhất nước tiếp Vương Nghị, một bộ trưởng, không tiếp Harris, một phó tổng thống, chính là muốn “giữ hoà khí” qua “kính trọng” đàn anh Trung Quốc?

Tôi thấy sự so sánh các vì vua nhún nhường trong quá khứ với các vị nguyên thủ quốc gia ngày nay trong quan hệ với một cường quốc đang nổi có chỗ…cần thưa lại. Khác nhau hoàn toàn.

Lê Lợi đánh thắng quân Minh, chém đầu tướng giặc Liễu Thăng. Quang Trung đánh tan quân Thanh, Sầm Nghi Đống phải treo cổ tự vẫn, Tôn Sĩ Nghị phải chui vào ống đồng trốn chạy về nước. Sự nhún nhường của các vị anh hùng nói trên là sự nhún nhường của những người chiến thắng, anh hùng. Trong khi ngày nay, ngay cả tên gọi, người ta cũng không dám nhắc tới kẻ manh tâm xâm chiếm biển đảo, đâm chết ngư dân, dòm ngó giang sơn của tổ quốc, biết bao anh kiệt bao đời đổ máu mới dựng nên.

Giống một gia đình, VN cần có bạn hữu tín cẩn. Không mong chi “giàu vì bạn sang vì vợ”. Trước đây đế quốc Mỹ là kẻ thù từng đem bom đạn tàn phá lãnh thổ VN, nhiều người bị chết. Trung Hoa không từng xâm lược, giết hại dân lành, tiêu hủy văn hoá VN (như Vương Thông đốt sách, tàn độc, thời nhà Minh- có tổ tiên gì với Vương Nghị) ? Pháp không từng đô hộ nước ta 80 năm? Lòng tham vô đáy của thực dân xâm lược là nguyên do chính, trực tiếp và gián tiếp, dẫn tới hai cuộc chiến tranh Việt-Pháp và Việt- Mỹ cướp đi hàng triệu sinh linh con người VN vốn hiền lành, yêu chuộng hoà khí. Sau thù oán, tất cả họ đều trở thành bạn hữu với VN vì lợi ích đất nước của chính VN.

Sự xuất hiện của chủ nghĩa cộng sản và sự tham lam của thực dân, đế quốc đem đến thảm họa cho dân tộc Việt Nam. Ở vị trí “chiến lược”, VN buộc phải có bạn bè. Lịch sử Việt Nam có đủ đau thương để nhận biết ai là bạn thật sự (dù từng một mất một còn) và ai là bạn “Bề ngoài thơn thớt nói cười. Bề trong nham hiểm giết người không dao” (Nguyễn Du).

Nếu vận mệnh đất nước này thuộc về đảng CSVN thì một người dân như tôi không dám ho he ý kiến. Nhưng nếu vận mệnh đất nước thuộc về toàn dân, thì dân đen chúng tôi có quyền yêu cầu quý vị xác định dứt khoát và rạch ròi: Có nhất thiết chơi với người nào cũng phải “ngó trước dòm sau” xem có mếch lòng ai?

Nhiều người cho rằng ta với TQ như “môi với răng”. Môi hở răng lạnh. Bạn giúp ta rất nhiều trong chiến tranh chống Pháp, chống Mỹ. Đúng. Quá khứ phải như thế. Nhưng liệu trong tương lai, Biển Đông của VN có thuộc quyền VN, hay ra và vào, một ngày nào đó, tàu thuyền VN phải xin phép bọn bá quyền?

Không liên kết nước này để chống lại nước kia không có nghĩa là, không liên kết đồng minh nếu nước ta bị xâm hại chủ quyền. Phải rạch ròi như vậy. Và phải kiên cường như cha ông ta ngày xưa từng kiên cường:

“Nam quốc sơn hà, nam đế cư

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.

Nhữ đẳng hành khang thủ bại hư “. (Lý Thường Kiệt).

Có người do dự khi muốn làm bạn với Mỹ, thấy trường hợp nhãn tiền: Trung Hoa dân quốc (Đài Loan kế thừa), VNCH, và mới đây nhất Afghanistan. “Làm bạn với Hoa Kỳ còn nguy hiểm hơn làm kẻ thù của họ” (cố tổng thống Nguyễn Văn Thiệu). Ông nói đúng thực tế. Nhưng cũng nên xem lại bối cảnh vấn đề. Tướng tá của Tưởng Giới Thạch khi đánh nhau với quân Mao Trạch Đông như thế nào? Thối nát, hàng tướng lĩnh, phải kết luận như vậy. Khí tài trang bị tận răng nhưng phải xách quần chạy ra đảo Đài Loan. Không lẽ người Mỹ phải đích thân cầm súng chống cộng sản Tàu? Khi gạt THDQ ra để CHNDTH thế chân vào hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc, vì quyền lợi nước Mỹ, vì muốn chia rẽ khối XHCN, Đài Loan vẫn được Mỹ bảo trợ, có dễ dàng bị Bắc Kinh bắt nạt không?

VNCH là ví dụ không giống Đài Loan. Gần 10 năm Mỹ giúp người, giúp của, Sài Gòn thắng Hà Nội được không khi chính người Mỹ cũng “bó tay” với cộng sản Bắc Việt? Rồi quân đội chính quy Afghanistan, được Mỹ giúp đỡ 20 năm, cũng dễ dàng đổ sụp sau một tuần tiến công của quân Taliban “ô hợp”.

Tiên trách kỷ, hậu trách bỉ. Mỹ phải ở lại Nam VN và Afghanistan bao nhiêu năm, 10 năm hay 50 năm, thì khi họ rút đi, quân đội mới không đổ sụp. Trách Mỹ 1, trách mình 10. Sự có mặt của người Mỹ ở Đài Loan, Nam Triều Tiên, Nhật Bản, Châu Âu (sau thế chiến) mang lại phồn vinh hay đổ nát?

Tổng thống Mỹ có ông nào giết hại dân Mỹ như Mao Trạch Đông giết hại dân TH, ngay cả những đồng chí vào sinh ra tử với ông ta? Có người Mỹ nào bỏ hoá chất cấm vào sữa để trẻ em đồng bào mình uống phải? Tại sao người giàu TQ tìm mọi cách chọn Mỹ để đưa con cái họ qua đó sinh sống mà không chọn ở quê hương mình?

Nước Mỹ dân chủ và trách nhiệm. Có một anh chàng da đen nào lại đắc cử tổng thống trong một xứ sở chỉ có 15% dân số là người da đen, nhưng số tù nhân da đen chiếm gần 40% tổng số người bị nhốt ở Mỹ? Một xứ sở khi khủng bố đánh sập toà Tháp đôi, trong hỗn loạn, người ta không chen nhau cản đường lính cứu hỏa đang chạy lên các tầng bị cháy, để rồi mấy trăm lính cứu hỏa cùng chết với hàng ngàn người khác khi toà nhà đổ sụp?

Vị tướng Tàu (tên Lưu Á Châu) kể lại lúc toà nhà sụp đổ chôn vùi gần 3 ngàn người, một phái đoàn cấp trung cao người TQ đang có mặt tại Mỹ. Họ vỗ tay hoan hô khi xem đến chỗ quay thảm cảnh chết người tàn khốc. Họ “vỗ tay trên những xác người”? (Trịnh Công Sơn). Tôi chắc chắn người dân thường Trung Hoa văn minh sẽ không làm như vậy.

Vậy là quá rõ. Cần chọn ai làm bạn.

Số phận VN gắn chặt về địa lý với một nước mà dân họ (một số người nào đó) còn không thương nhau huống hồ là người nước khác như chúng ta, vốn “1000 năm nô lệ giặc Tàu”.

Nhưng có phải số phận quá hẩm hiu đến mức VN buộc đánh mất quyền tự do “chọn bạn mà chơi “? Chúng tôi, những người dân, có quyền yêu cầu vị tổng bí thư cư xử với Kamala Harris không khác chi với Vương Nghị, đại diện hai quốc gia thân hữu, một cách tự tin và bình đẳng.

Bộ