Nhận hành vi cho nhiều học sinh tát vào mặt một học trò là sai trái, cô giáo thành tâm nhận lỗi: Vì áp lực thi đua, lớp cô bị xếp cuối bảng thành tích từ đầu năm đến nay. Lỗi của học sinh bị tát là chửi thề, các “sao đỏ” theo dõi ghi vào “sổ đỏ” (lưu ý, không phải sổ đen).
Thời gian một học sinh sống với gia đình nhiều hơn ở trường, ảnh hưởng từ nhà trường không nhiều bằng ảnh hưởng gia đình và xã hội. Chửi thề, hay vô lễ với người khác không dễ gì không “theo” cổng trường rồi vào lớp. Đào tạo đạo đức cho học sinh không phải trách nhiệm chính của thầy cô.
Truyền đạt kiến thức cho học sinh đã đặt nặng lên đôi vai người thầy. Càng nặng hơn khi phải dạy dỗ đạo đức: “chửi thề” “vô lễ” phải là “tiêu chí” cho “thi đua thành tích”. Thành tích ai cũng thích nhưng lại gọi nó là…bệnh, “bệnh thành tích”.
Ông Nguyễn Thiện Nhân cũng đã lao tâm khổ tứ với khẩu hiệu “nói không với bệnh thành tích trong giáo dục” mười mấy năm trước. Từ đó đến nay, bệnh thành tí ông nguyên bộ trưởng thành công hay thất bại?
Bệnh này không riêng của ngành giáo dục. Bệnh rất phổ biến, rất “đại trà”vì nó dễ lây lan, trớ trêu là ai cũng muốn…mắc bệnh. Thành tích có đi đôi tiến bộ không?
Nếu thành tích cả nước đúng như các bản báo cáo hay báo chí ghi nhận mấy chục năm qua: VN chúng ta bây giờ phải nằm trong tốp cao của những nước phát triển, chứ không phải lúc nào cũng lo lắng chuyện mượn, chuyện vay.
Thành tích công nhận các ấp văn hóa, khu phố văn hóa, xã văn hóa, tỷ lệ nghịch hay tỷ lệ thuận với mức phát triển văn hóa của xã hội?
Ảnh của báo Tiền Phong.
Giáo sư, tiến sĩ, nhà giáo ưu tú, nhà giáo nhân dân, nghệ sĩ ưu tú, nghệ sĩ nhân dân... ngày càng "hằng hà", liệu văn minh, văn hóa, giáo dục nước nhà đã được nâng lên “tầm cao mới”?
Thành tích tưởng đóng góp cho xã hội nhưng thật ra đóng góp cho thăng tiến của các quan chức háo danh.Thành tích nhiều: lên. Thành tích ít: xuống.
Nhưng xã hội ta đang lên hay đang xuống ?
Cái hại của chạy theo thành tích là khiến cấp dưới phải nói dối, phải báo cáo những con số không thực, để có “con số đẹp”. Cái hại của chạy theo thành tích là cấp trên, qua con số đẹp được báo cáo, sẽ có cái nhìn không thật về thực tế, dẫn đến những quyết định sai lầm có khi gây tác hại rất lớn.
Xứ ta có thành tích nổi tiếng nhiều lần về “sửa sai” và “rút kinh nghiệm”. Nhưng cái hại to lớn của chạy theo thành tích không chỉ làm cho sai lệch thực trạng. Cái hại nó đã tạo ra là sự dối trá, không trung thực, mà trung thực là đức tính hết sức quý báu để xây dựng xã hội tốt đẹp.
Học sinh bị tát 231 cái vào mặt chỉ là nạn nhân cỏn con của phong trào chạy theo thành tích. Càng chạy theo thành tích càng khiến con người trong xã hội càng dối trá với nhau hơn, càng chịu áp lực nhiều hơn. Nhưng không thành tích lấy đâu thăng tiến công tác? Nan giải.




