Tuesday, October 21, 2025

MỐI TÌNH CÂM

Tình câm ở đây không phải là không nói nhưng là “không nói được” vì có dám thổ lộ đâu, dù có biết bao là dịp may, tất cả đều bỏ lỡ. Năm mươi năm nay, mới dám nói ra, cho lòng mình thêm nhẹ. Tình câm cũng còn là đơn phương, một phía, âm thầm cả một thời trai trẻ. Đó là câu truyện “tình” tôi sắp kể. Cũng như bao mối tình khác, tình yêu thơ mộng nhất là lúc mới “chập chững” yêu.

“Làm sao định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều.
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu”.

Người yêu của tôi ở tuổi 16 (lưu ý là người tôi yêu, không phải người yêu tôi), tuổi đã khiến Nguyễn Trãi lịch lãm cũng phải lòng cô bán chiếu “xuân xanh nay độ trăng tròn lẻ”. Tuổi mộng mơ. Nàng (về sau tôi viết tắt là N, chớ không phải ngọng đọc thành L, đâu nghe) có mái tóc xanh, buông dài tận eo, hơi sóng sánh theo bước nàng đi. Gương mặt phúc hậu với nước da trắng mịn, không phải nguyệt thẹn hoa nhường, nhưng hiền hòa thùy mị và rất là đoan trang. Nàng đẹp nhất khi cười. Có lẽ thượng đế phú cho những phụ nữ đáng yêu như thế xuống trần để ban cho những thằng đàn ông “tục lụy” chúng ta những phút giây hạnh phúc bằng những nụ cười như cả mùa xuân của họ. Nói tóm lại, với tôi, N là “người trong mộng”.

 Điều ngẫu nhiên thú vị, thập niên 60, tôi cùng ở nhà với N. Cùng ở nghĩa là gia đình chúng tôi thuê một phần căn villa rất nhiều phòng, trong một khuôn vườn rộng rãi, nhiều cây ăn trái, do chiến tranh, nhà nàng cần san sẻ bớt chỗ ở quá rộng để thêm thu nhập trong thời buổi khó khăn thời ly loạn.

 May mắn, tôi và N cùng học ngang lớp, không chung lớp chỉ chung trường. Những buổi đi học, tôi hay bắt chước chàng trai trong “Ngày xưa Hoàng thị…”, “gót giày lặng lẽ…” để nhìn “tà áo vờn bay, vờn bay…”
Nhưng “may mắn hơn”, vì là villa hồi xưa, buồng tắm và nhà vệ sinh chỉ có một. Ở riêng những phòng khác nhau, nhưng lại dùng chung… “ngôi nhà tâm sự”.

 “Nhà nàng” ở cạnh “nhà tôi”, nhưng không phải cách nhau “cái dậu mồng tơi xanh rờn” mà là cánh cửa lù lù duy nhất, rất “kiên cố”, vì tôi có muốn “dòm” qua nhà để ngó nàng cũng mù…trời đông, dù hằng ngày luôn luôn trông mong được “thấy” N, cho thỏa lòng ao ước.

 Lúc đó tôi rất khờ, lại không có đồng hồ. Chứ nếu khôn một chút như bây giờ, tôi sẽ “canh” giờ nàng đi tắm, hay đi vệ sinh, và tha hồ, núp vào chỗ nào kín đáo mà ngắm nàng đi qua… “cho thỏa tâm tình mơ ước bấy lâu".
Một dịp may đã đến. Tôi và thằng bạn ở cùng (nay đang hướng dẫn nghiên cứu sinh thạc sĩ ở SG) thoáng thấy N bước qua, tay cầm áo quần, khăn tắm,và may mắn hơn, nàng không phát hiện chúng tôi… “phục kích” ở phòng gần đó.

Khi nghe tiếng nước bắt đầu chảy róc rách, chúng tôi nháy mắt về chiếc ghế dài bằng gỗ ngồi ăn cơm, nhẹ nhàng mang ngay lại cửa buồng tắm, và cũng nhẹ nhàng dựng lên, cài ngay vào thanh sắt làm tay kéo cánh cửa.
“Âm mưu” chúng tôi là vừa “khóa cửa”, vừa có thế trèo lên…Bên trên cánh cửa gần trần nhà có một ô thông gió gắn bằng những miếng “lam” xi măng. Từ “cửa sổ” này chắc là sẽ thấy được…thiên đường. Tôi là người háo hức hơn, bạn tôi "nhường" tôi…leo trước.

 Ầm…Rầm.

Một tiếng động khủng khiếp vang lên. Hồi hộp và bất cẩn, tôi ngã kềnh ra nền nhà, trước khi “đáp” xuống vai thằng bạn, rất đau nhưng cũng cắn răng chịu, vì quá hoảng sợ. Hai đứa chúng tôi vội vàng bỏ chạy. Sau lưng vẫn nghe tiếng la ơi ới của N trong phòng tắm. Chúng tôi quên “gỡ” cái ghế ra khỏi tay cầm cánh cửa. N đang la lối vì không mở được. Mẹ nàng sau đó mở cửa lớn bên nhà chạy qua, "cứu" nàng ra.
Và, lần này thì hết…may mắn. Tôi và người bạn cũng là cháu ruột anh tôi, bị một trận đòn thừa sống thiếu chết, vì mẹ N qua tận nhà “báo cáo” sự việc động trời kia cho anh tôi khi vừa đi làm về.

Sau này, tôi mới nghiệm ra, mấy chục năm tuổi thanh xuân, không tìm ra nổi “mối tình rách lận lưng” cũng vì không biết…tán gái, mà lại tán theo lối trời ơi như thế. Và cũng thật…con nít, khi sau này phát hiện cửa thông gió trên buồng tắm có mấy thanh xi măng kia, gắn chếch lên trên, dẫu có "dòm rớt kiếng" cũng không sao thấy...bên dưới, huống hồ chi thấy được "thiên đường".

Một lần khác, “thiên bất dung gian”,  mấy ngày cận Tết, lúc đó có đốt pháo, nhà N mua ở đâu về một con heo cỏ. Ở thành phố, tìm ra một con heo ăn tết cũng là kỳ công.  A, dịp may thứ nhì đã đến. Sẽ có dịp…nhìn thấy N mỗi ngày ba bận, nhờ nàng được mẹ giao nhiệm vụ đi cho…heo ăn.

 Một cái cũi gỗ bên trong là chú heo con, suốt ngày kêu in ỉn, đặt gần cửa sổ phòng chúng tôi, ngoài hông nhà. Nếu không phải đến trường, tôi sẽ có dịp…nhìn nàng mỗi ngày khi nàng …cho heo ăn, ôi, hạnh phúc biết là ngần nào.

 Những ngày giáp tết năm ấy sao mà ngắn ngủi, chỉ được vài hôm là đến chiều 30, tôi không thấy N nữa, heo đã đi theo lên bàn tiệc tất niên nhà nàng. Phải chi 365 ngày nữa hãy tết, tôi thầm ao ước, một năm…được nhìn thấy nàng mỗi ngày như thế. Tôi quên kể câu chuyện trước đó, như thế này.

Muốn gây chú ý đối với nàng, vì quá yêu, tôi làm cái việc mức độ lần này còn cao hơn mù quáng.  Tiếng nổ là được chú ý nhất. (Bây giờ, muốn ai chú ý thì mình cứ mặc sức “nổ”). Tôi lấy 1 quả pháo quấn thêm giấy bên ngoài, tìm thuốc cháy chậm trét vào tim pháo, đặng có thể “biến” trước khi pháo nổ, và sẽ gây… “chấn động” khi nàng mang thức ăn ra cho chú heo con đáng mến. Và “phủi tay” chối trách nhiệm nếu N có mét mẹ, vì sẽ không rõ ai là “tác giả”.

 Không may cho đầu óc khoa học của tôi.  Tim pháo bôi thêm chất cháy chậm không phát huy, vì chất gây nổ đã rũ sạch vẫn còn hiệu quả hơn. Nàng vừa tới là pháo vừa nổ. Tôi cúi người núp xuống cửa sổ vẫn nghe N la thất thanh, gần như khóc vì hoảng sợ.

Không biết nàng thương tôi, đã một lần ăn trận đòn chí tử hay sao, hậu quả trái pháo…mất dạy kia không đến. N đã không mét với mẹ nàng.
Hai sự kiện “tỏ tình” hiếm có kia qua đi như... bóng câu qua cửa sổ. Nàng có lẽ coi tôi như…con nít nên cũng chẳng trách cứ gì, theo tôi đoán, bởi sau đó mỗi lần đi học, nếu nhìn thấy tôi, nàng cũng nở nụ cười nền nã, đôi mắt đen bao dung, trời ơi, đầy tha thứ.

 Được 2 năm, anh tôi mất vì chiến trận, tôi không còn ở trọ nhà nàng nữa.
Tôi rất đau khổ khi đi khỏi nơi mà gần 2 năm đầy yêu thương quyến luyến.

Lúc đậu tú tài, chuẩn bị vào Sài Gòn, tôi quyết định…tỏ tình Lần này sẽ không “bá đạo” như hai lần trước.

Tôi viết bức thư tình tha thiết dài 6 trang giấy học trò, chữ vốn đẹp, càng đẹp hơn khi tôi cố nắn nót, bức thư… “định mệnh” mà.

Tôi mất ngủ mấy hôm vì không suy nghĩ ra cách nào để đưa bức "thư tình thế kỷ" này đến tay nàng. Và, chuyện gì đến, sẽ đến. Tôi đứng đầu đường dẫn đến nhà nàng, hồi xưa rất vắng vẻ, sau khi quan sát thử có ai…theo dõi mình không, vì tôi rất nhút nhát, đưa thư cho một cô gái, nhỡ cổ không nhận, lại có người thấy thì ê chề biết mấy, chỗ đâu độn thổ.

Trên con đường vắng vẻ đó, hai  bên là những dãy ao rau muống, bảy cây dừa đứng bên lề khe khẽ lay động những tàu lá, có lẽ đang khúc khích cười chàng thư sinh sắp thực hiện một sứ mạng vô cùng trọng đại của một bước tiến vô cùng gan dạ: tỏ tình bằng thư. Tôi thầm thì bài hát “Ngày xưa Hoàng thị”… Gót giầy lặng lẽ…

Tim tôi như muốn ngừng đập. Đã đến cây dừa thứ bảy, N sẽ rẽ hướng mà bức thư nặng như chì vẫn nằm ngoan cố trong bàn tay tê cứng của tôi.
Không lẽ đợi đến cây dừa thứ tám (vì chỉ có bảy cây thôi), tôi nhanh chân vượt lên kịp nàng. Thu hết can đảm đưa bức thư “quái ác” kia ra, và không kịp nói lời nào, tôi vội vã bước đi, như ma đuổi, nụ cười đầy…“thương hại” chàng si tình của nàng lúc đó vẫn đeo đuổi tôi…cho đến ngày hôm nay, hơn 50 năm.

Gần đây, tôi liên lạc được với nàng, qua tin nhắn. Tôi có nhắc lại tấm tình của tôi với nàng, nhưng qua ý nghĩa những chữ trả lời của giòng tin nhắn, tôi vẫn hình dung được nụ cười…"thương hại tôi" của nàng năm xưa.

Và các bạn sẽ không ngạc nhiên khi tôi nói điều này: hơn nửa thế kỷ, từ thời tôi thầm yêu nàng, chưa bao giờ tôi nghe nàng nói, hay nàng nghe tôi nói, những câu giao tế thông thường, ngoài nụ cười của nhau, dù bây giờ tôi có thể gọi điện cho nàng, và nàng gọi điện cho tôi, không vì ngại giọng hai người không trong trẻo cùng năm tháng, tôi vẫn không muốn cất lên tiếng nào, nhưng chúng tôi, thật ra là đối với tôi, muốn đó là mối tình câm đầy kỷ niệm tuổi học trò.