Tuesday, October 21, 2025

TÔI YÊU TIẾNG NƯỚC TÔI

Thấy nhiệt kế chửi bới hạ xuống chút chút tui mới dám nói tý chút về...Cải cách tiếng Việt. Nhưng không nói bản chất, cái tui mù tịt, chỉ nói ...bên lề.
Nếu giáo dục cho phép nhiều bộ sách giáo khoa cho một chương trình (nghe nói sắp tới sẽ có, hay như VNCH đã làm) thì không ai cất công hao tổn ngôn từ, nhiệt huyết, đổ lên đầu người...cải cách, và giáo dục như mấy tuần nay.

Tôi muốn nói thái độ của chúng ta về một vấn đề: trước 1975 ở miền Nam, gọi là..."bề hội đồng", đánh tới tấp, đánh tá lả, không biết đánh có đúng đối tượng hay không, y như hồi cải cách ruộng đất, hễ nghe ai đó hô ...giết, giết, thì mình cũng hô...giết, mà không biết đã giết oan một số địa chủ yêu nước.
("Giết giết nữa, bàn tay không ngưng nghỉ/ Cho ruộng đồng mau tốt, thuế mau xong", thơ không rõ của ai )

Theo tôi tìm hiểu phương pháp giáo dục gọi là công nghệ giáo dục của ông Hồ Ngọc Đại đã đem về từ Liên Xô cũ, và LX cũng học từ nhà giáo dục thượng đẳng người Mỹ John Dewey. Chương trình này đã được áp dụng 1979, như vậy xét về lịch sử, đó là một...bước tiến chịu chơi, đã "dám " song hành với chương trình giáo dục cộng sản truyền thống. Có người bảo chương trình được sử dụng nhờ Hồ Ngọc Đại là con rể Lê Duẩn.

Không hẳn như thế. Sau này khi ảnh hưởng vị tổng bí thư quyền thế không còn, chương trình vẫn được áp dụng, ngay cả mới đây. Như vậy, nó cũng có cái hay, cái lạ của nó chớ, không lẽ là “tào lao xịt bợp”.

 Cũng vì quá yêu Tiếng Nước Tôi, nên hễ ai chạm vào niềm thiêng liêng ấy là bị...phang ngay, dù chưa tìm rõ nguyên do, cội nguồn, phang đúng hay phang nhầm, thấy họ phang, mình cũng phang... Phang Bùi Hiền là đúng. Ông ta muốn biến tiếng Việt thành thứ tiếng như tiếng...nước lạ, rất kỳ cục, rất quái gở, nhưng phang luôn Hồ Ngọc Đại thì tôi thấy phang...bất nhẫn quá.
Người ta vin vào vài câu phát biểu tức tối, đốp chát, của ông ta (có thể thông cảm) khi bị vùi dập để phang mà không nhìn nhận công trình ông ta đem lại cho giáo dục, bằng sự "song hành" chương trình chính thống từ trước, nói rộng ra, ông ta đã..."đa nguyên", không khen thì chớ mà còn lớn tiếng bbỉ bôi.  Người ta quên rằng cộng tác với Hồ Ngọc Đại có nhà giáo Phạm Toàn đáng kính, người luôn đau đáu cho nền giáo dục VN.

Kết thúc câu chuyện, tôi xin kể 1 câu chuyện...Tàu (xưa, hổng phải nay).
Khổng Tử rất yêu Nhan Hồi, một học trò cưng. Tục lệ Trung Hoa cổ là nấu cơm xong, bới ra 1 ít trong chén để cúng, sau đó mới ăn, không ai được phép ăn trước. Khổng Tử đang dạy, Nhan Hồi đang thổi cơm, xa xa ngoài vườn. Ông  liếc thấy học trò mở nắp vung, lấy đũa gạt lớp cơm trên nồi và cho vào miệng. Ông rất tức giận, định bụng dạy xong, lúc vào ăn sẽ quở trách thằng học trò lếu láo, ăn hỗn kia.

 Và đúng là như vậy, lúc ăn cơm. Nghe những lời quở trách của thầy, trò điềm tĩnh trả lời. "Thưa thầy, con thổi lửa mạnh quá, tro bay vô nồi cơm. Bỏ đi thì mang tội, nên con đã ăn chỗ cơm dính đầy tro đó".

 Khổng Tử ngừng ăn, than: "Những việc ta thấy rành rành trước mắt mà không đúng, huống hồ việc ta không thấy". Những ai muốn chửi Hồ Ngọc Đại hãy lại gần ông ta một tý, đặng thấy cho rõ, chứ Khổng Tử, vạn thế sư biểu, cũng còn "sai" nữa, huống hồ chúng ta.

(Tôi nghe chửi Hồ Ngọc Đại quá nhiều, nay thôi, đừng chửi ổng ở đây)