Friday, October 24, 2025

HÀ NỘI SẼ ĐUỔI KỊP HONG KONG, SINGAPORE.

Đó là tít báo Tuổi Trẻ online đưa tin về một hội nghị tổ chức ngày 17 tháng 6 năm 2016 tại Hà Nội, lời phát biểu của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Báo giật tin có đúng ý ông thủ tướng hay không khi có mấy dòng trích cụ thể trong báo: "Hà Nội đặt ra 1 số tiêu chí trong môi trường kinh doanh đuổi sát Singapore, Hong Kong trong 4 năm tới...Tôi nghĩ Hà Nội hoàn toàn làm được".

Ước muốn chính đáng.
 Ước muốn thì ai cũng có. Những người cách mạng tiền bối đã du nhập chủ nghĩa cộng sản về Việt Nam cũng ước muốn người dân Việt Nam thoát ách thực dân, có cuộc sống ấm no, bình đẳng, người không bóc lột người. Đảng cộng sản Việt Nam cũng ước muốn năm 2020 nước ta sẽ trở thành cơ bản là một nước công nghiệp hiện đại, tiên tiến.

Khi vào lãnh nhận chức bí thư thành phố Hồ Chí Minh, ông Đinh La Thăng cũng ước muốn sẽ có 1 giải Nobel y học cho thành phố lớn nhất nước. Ông Nguyễn Thiện Nhân cũng ước muốn thành phố nầy sẽ là thành phố thông minh.

Tất cả ước muốn của các cấp trên cao lẫn dưới thấp như chúng ta đều chính đáng. Nhưng liệu những tuyên bố ấy có thành hiện thực không, đó mới là quan trọng.

Năm 1960, Kennedy đến dự một buổi lễ tổ chức tại NASA, cơ quan hàng không và không gian Hoa Kỳ, phát biểu: 10 năm nữa chúng ta sẽ cho người đổ bộ lên mặt trăng. Và năm 1969, Apollo đã đưa Armstrong lên chị Hằng cắm cờ ở đó.
 Kennedy là tổng thống, ông phát biểu hẳn phải dựa vào nghiên cứu tỉ mỉ của các nhà khoa học mới dự báo chính xác như vậy.

Ngay cả một thường dân Mỹ cũng thận trọng khi nói chuyện ngày mai. Tôi đơn cử: Trong bộ sách giáo khoa English for Today dùng ở miền Nam trước 1975, cuốn Our changing world, (Thế giới đổi thay), bài nói về computer, máy vi tính, đã dự báo (sách xuất bản khoản năm 1965): Tương lai máy vi tính sẽ chơi được cờ, sáng tác được nhạc. Đoạn nói về viễn thông (telecommunication), họ đã dự báo tương lai mọi người trên trái đất sẽ nói chuyện với nhau qua một thiết bị lớn bằng bao thuốc lá, nay chính là chiếc điện thoại di động đó, thưa quý vị.

Dự báo của một tác giả trong một cuốn sách giáo khoa không nhất thiết chính xác như dự báo của một vị tổng thống nhưng cả hai dự báo đó chắc chắn đều đã dựa vào những nghiên cứu cẩn trọng của những nhà khoa học Hoa Kỳ làm việc thầm lặng ngày đêm.

Lúc học tới bài này, học sinh và cả thầy chúng tôi đều cười: Mấy “thằng” Mỹ này hãnh tiến, cái gì cũng khoe "nhất thế giới". Làm gì có chuyện máy biết chơi cờ, sáng tác nhạc, làm gì mà xa hàng trăm ngàn cây số nói chuyện được với nhau qua một thiết bị trong bàn tay.

Nhưng giờ thì tôi cũng phải tự cười tôi. Bọn đế quốc này dự báo cũng...OK đó chứ.
 "Hà Nội sẽ đuổi kịp Singapore, Hong Kong trong vòng 4 năm nữa" sẽ thành hiện thực để đám "rỗi hơi" không còn " hả hê" châm biếm tràn lan trên mạng nữa.

 Tôi cũng tin tưởng ước muốn thật lòng đó của các vị lãnh đạo đất nước, duy chỉ có một ý này. "Hãy bắt đầu từ cái nhỏ nhất", ví như dẹp những bảng quảng cáo che khuất tầm nhìn, dọn dẹp hè phố thông thoáng, dành lối cho người đi bộ, chỉnh trang trật tự đô thị, rác phải có thùng đựng, mà một vị phó quận lớn nhất Sài Gòn đã thề thốt quyết làm bằng được nhưng chẳng làm xong, bực tức đến nỗi đòi cởi áo từ quan.

Tôi vốn không hâm mộ mấy vị tổ cộng sản, nhưng thấy ông này nói có lý: "Hãy bớt đi những lời hoa mỹ mà làm thêm những việc tầm thường mỗi ngày" (V.I. Lê Nin).