Nếu thời Nguyễn Khắc Hiếu có “ship”, giao- nhận hàng, thì thi sĩ không than thở:
“Muốn ăn rau sắng chùa Hương
Tiền đò thì tốn, con đường ngại xa
Mình đi ta ở lại nhà
Cái dưa thì khú, cái cà lại thâm”.
Rau sắng.
Thiệt ra Tản Đà không hẳn thèm rau sắng. Ông đang nhớ vợ. “ Mình đi ta ở lại nhà “. Không có vợ thì dưa cũng khú, cà cũng thâm. Chẳng buồn ăn uống, dưa cà không có nàng, chàng cũng không màng tới.
Nếu có ship, chưa tới nửa ngày, rau sẽ đến bếp nhà thi sĩ, tươi như vừa hái từ trên cây. Chuyển và giao hàng không phải bây giờ mới có. Bưu điện đã có dịch vụ này từ khi nó xuất hiện. Món hàng, bưu kiện, sẽ tới tay người nhận, nhưng rất lâu. Nào đóng gói, cân trọng lượng, lập tờ khai, nộp tiền cước, nhận biên lai, và chờ hàng đi. Người gởi hồi hộp chờ gói quà đến tay người nhận. Vì có trường hợp bưu kiện “biền biệt kinh kỳ “(mất dấu trên đường đi)- tuy rất hiếm.
Ngày nay, chỉ cần một vài cái nhấp chuột hay vài thao tác vào tin nhắn, vài chục phút sau- nếu ở gần, hay một hai giờ sau- nếu ở xa, một hai ngày sau- nếu xa tít tắp, thì gói hàng, thậm chí lẵng hoa, đến tay người nhận tức thì. Trả tiền trước hay sau, hàng gởi đi đến tận tay người nhận hay người đặt hàng. Nhanh chóng, tiện lợi, an toàn, ship trở thành nếp sống của con người thời đại @.
Ship còn có mặt ở nông thôn hay những vùng quê hẻo lánh. Phổ thông nhất là các món nhậu đến đúng địa chỉ nhờ các chủ quán kiêm shipper. Ship củng cố niềm tin giữa người và người. Có thể mua nhầm hàng qua ship nhưng ship không làm phật lòng ai: không nghe trường hợp nào ship… hàng không tới nơi tới chốn. Những shipper uy tín. Chưa nghe phản ảnh shipper lừa đảo. Lừa khách hàng, shipper chắc chắn phải bỏ nghề.
Tôi nghe nói cụ Hồ Chí Minh rất thích tương bần Nghệ An, một loại nước chấm, nếu không tìm hiểu trước, người ăn có thể…thụt lưỡi vì nó quá mặn, không khác món cà pháo, một quả nhỏ ăn đủ cho một chén cơm nóng. Khi thăm em, chị của cụ thường phải mang theo chai tương bần xứ Nghệ, món ăn quê nhà.
Thời của cụ thật thiệt thòi, chẳng khác thời của Tản Đà: không có ship. Nếu có ship, cụ Hồ và cụ Tản không phải thèm món tương, món rau. Bưu điện thì không thể chuyển nước tương hay rau bó. Từ Hưng Yên xa xôi, nếu Bảo Đại còn sống, mấy chai nước tương Tiến Vua không phải quan quân ngựa xe mang vô tận Huế; vua chỉ cần lên Facebook, bấm vào messenger, a lê hấp, ngày hôm sau có ngay món chấm ngon đặc biệt dân dã này. Và nếu muốn, rau sắng, luộc chấm tương cũng sẽ có ngay: nhờ ship.
Ship vạn tuế!