Sunday, March 10, 2024

NIỀM TIN, CẢ TIN VÀ TỰ TIN.

Nhân vụ chùa Ba Vàng dậy sóng, tôi xin "tám" một chút về mấy chữ trên, “mua vui cũng được một phài phút giây”.

Năm 1978, cha tôi mất lúc ông 73 tuổi, “năm tuổi”. Thời buổi khó khăn, ăn còn khổ, huống chi chết, khổ biết mấy. Tất nhiên, không coi ngày chôn, giờ chôn được cho cha tôi, một phần hồi ấy không ai dám hành nghề bói toán, một phần chôn sớm ngày nào hay ngày đó. Mọi người tắc mũi, đờ mắt vì đồng áng, vì cái ăn, năm ấy lại mất mùa, ai rảnh đâu mà “thăm tang”, “chia buồn cùng gia quyến”.

Giờ, ngày, tôi chôn bố đúng ngay ngày, giờ “trùng tang”, bác tôi “bấm độn” và trịnh trọng tuyên bố, ông thực sự lo lắng cho gia đình tôi. Bác rất thật tình và khuyên gia đình cần phải “nhương sao, giải hạn”, tất nhiên chỉ bằng bông hoa, nhang đèn, đơn giản vì bác cũng như chúng tôi, rất nghèo, tiền đâu mà mua gà, sắm xôi, các thứ như ngày nay.

Chúng tôi không làm theo ý bác, ông rất buồn theo hiểu biết của mình về “trùng tang”, có thể sẽ có 3 người thân chết liên tiếp sau đó hoặc mỗi năm một người. Lạnh sống lưng thật, mẹ tôi lo lắng nhất.

Nhưng mấy chục năm sau đó, nhà tôi vẫn bình an. Những người con, người cháu, vẫn phẻ re sống tốt, làm việc tốt. “Trùng tang” mà có em mô “chầu trời” đâu.

Xưa, ai lấy nhau, làm nhà, đi thi…đều coi ngày giờ rất cẩn thận, theo “sách ông bà để lại” nhưng có ai hạnh phúc 100% đâu, bỏ nhau, uýnh nhau hằm bà lằng, thậm chí vợ đôi, vợ ba, hoặc có ai tất cả “bách niên giai lão”, phu thê đời đời bên nhau đâu.

Nhà thì nhiều cái hoành tráng, có giữ được lâu mấy chục năm không, hay tất cả bị bom ăn mìn phá? Những mộ phần chôn theo ngày tốt, giờ tốt cực kỳ, nhưng “ký qui tam xích thổ, nan bảo bách niên phần”, đã 3  thước đất, ai giữ được mộ 100 năm đâu, biết bao nghĩa trang bị xóa sổ do quy hoạch.

Ngày đi thi cực tốt, 1000 người chưa đỗ một, ai cũng đỗ, làm quan chỗ ngồi đâu cho xiết?

Người bói được mệnh người khác không bói được mệnh mình nên cứ là…thầy bói cả đời, nghèo rớt mồng tơi, suốt đời coi bói, có thấy giàu có chi mô? (trừ thầy bói thời nay). Bà Yến chùa Ba Vàng bảo kiếp trước làm ác nên kiếp này trả báo, cô gái ship gà bị hiếp, giết dã man được Ms.Vong (bà vong) đem ra làm ví dụ, vừa nhẫn tâm nhưng lại vừa hiệu quả: ai muốn thoát kiếp nạn thì hãy đóng tiền cho Vong. Bạc tỷ chẳng xi-nhê chi nếu “tai qua, nạn khỏi”. Nghe nói có người đóng tiền gần tỷ để Vong cứu mạng. Một tỷ, hay 10 tỷ, cứu được mạng sống, có sá chi.

Nếu Steve Job nghe được vong Ba Vàng linh thiêng, ông ta sẽ đến để được cứu sống. Ông than thở “tôi có thể mua tất cả mọi thứ nhưng không mua nổi cái giường bệnh đang nằm”. Ổng giàu nức nở, đóng 100 tỷ VN chứ 100 tỷ tiền USD để được sống, chắc chắn ổng cũng ừ.

Chủ tịch nước vừa quá cố sẽ được cứu sống khỏi bệnh nan y nếu biết sớm nơi này, và ngôi chùa cứu sanh đang nức tiếng này sao chẳng đoái hoài  ông? Nhưng Vong Ba Vàng (qua giáo huấn của bà Yến) bảo kiếp trước những người chết “chưa phải số” đã làm điều thất đức nên kiếp này…nó thế.

Tôi không rành luân hồi bên phật giáo nhưng tôi nghĩ nhân quả là có. Kiếp này trả cho kiếp trước. Gieo chi gặt nấy.

Một người đầu thai tỷ tỷ lần, hẳn phải tỷ tỷ lần “báo ứng” theo luật nhân quả.

Tôi lại nghĩ đơn giản: luật nhân quả, kiếp này qua kiếp khác, chỉ để răn dạy chúng sinh và giải thích những hiện tượng nghịch lý.

Làm phước sẽ được hưởng phước kiếp sau. Tốt quá đi chớ. Hãy sống phước đức để có hậu về sau. Nhiều người bình phẩm kẻ khác gặp  nạn bất đắc kỳ tử “người nầy hết phước”.

Nhân quả cũng có thể dùng để giải thích nhiều người “ác” vẫn giàu có, vẫn công danh ngút ngàn, bởi kiếp trước họ làm việc thiện, việc tốt lành (phải chi mỗi kiếp phải viết bản lý lịch, để dễ tra cứu).

Tôi tin người nào bản chất đã ác thì kiếp nào cũng ác.  Thiện qua ác, ác qua thiện trong kiếp người, kiếp này, kiếp khác, thay đổi như sóng nước, xuống xuống lên lên?

Rồi chuyện ăn chay, sát sinh.

Tôi cũng không hiểu thâm sâu việc ăn chay, không sát sinh, nhưng rõ ràng những chất từ thực vật nếu sử dụng đúng, đủ, những dinh dưỡng của nó sẽ không khác chi những dinh dưỡng có từ động vật.

Nhiều vị tu sĩ, nhiều người ăn chay, vẫn có một sức khỏe cực tốt vì họ ăn chay đúng phương pháp.

Tôi nghĩ ngài Thích Ca khuyến khích ăn chay còn vì một lý do khác (tôi mới phát minh ra sáng nay khi uống cà phê) là để khỏi sát sinh.

Con gà, con vịt, con heo, con bò, ta không nên sát sinh vì là một “kiếp” nào đó của con người, thì ai mà đan tâm đi giết người?

Mỹ, Nga, Tàu, ngay cả chúng ta, sắm súng đạn làm chi nếu mục đích không phải là…giết người? Địch hay ta, cũng đều là người. “Giết người đi thì ta ở với ai?”.

Sự thâm sâu của giáo lý phật giáo tôi không am tường nhưng “nhân quả”, “không sát sinh” trong giáo lý này là rất hữu ích.

Cũng vì giáo lý phật giáo mênh mông quá, sâu xa quá, một số người lợi dụng, nhờ vào  cửa chùa để làm tiền, kinh doanh tâm linh, hay mỹ miều hơn, làm “du lịch tâm linh”.

10 triệu để giải oan, tránh kiếp nạn, chứ 10 tỷ, hay trăm tỷ con người cũng sẵn sàng.

Nhưng những người sẽ gặp kiếp nạn nghèo, không tiền, ít tiền, hay không đến được ngôi chùa Cứu Mạng Ba Vàng sẽ gặp nạn và chết đi hay sao?

Phật linh thiêng sao…bất công như thế? (Tôi nói “vị phật” ở chùa này).

Một hiện tượng tưởng như đơn giản xảy ra ở ngôi chùa này thật ra không đơn giản chút nào. Hiện tượng đó nói lên:

- Niềm tin tôn giáo chính đáng bị lợi dụng

- Dân chúng (một bộ phận) đã không thấm nhuần “đạo đức XHCN”mà tuyên giáo dày công "giáo dục" hơn nửa thế kỷ nay, còn mụ mị “tin vào những gì không có cơ sở khoa học” (Karl Max).

- Sự thờ ơ của những người cầm đầu tôn giáo (ở đây là phật giáo) trước hiện tượng báng bổ giáo lý chân chính của nhà Phật, làm hoen ố hình ảnh phật giáo đã chiếm vị thế trang trọng trong hành trình lập nước, giữ nước từ thời Lý, thời Trần.

- Sự tắc trách của một bộ phận quản lý chính quyền địa phương trong việc để những hành động mê tín, dị đoan này phổ biến và phát triển không phải mới đây, và số lãnh đạo đến thăm chùa bị vị sư ở đây lợi dụng “chụp hình chung” nhằm quảng bá hình ảnh (PR, public relation), tạo “chính danh” ngôi chùa tai tiếng của mình.

- Hiện tượng người  cả ngàn ngồi xếp hàng ngày đêm cầu nhương sao, giải hạn ở một ngôi chùa Hà Nội, nay đến hàng ngàn người khác chen chúc đến cầu vong giải oán ở chùa Ba Vàng, hình ảnh được quảng bá lên Internet ra cả thế giới; điều này chứng tỏ dân trí chúng ta đang có vấn đề.

- Và sau hết, không tin vào khoa học văn minh , không tin vào  khả năng vươn lên của chính con người trước mọi hoàn cảnh dẫu hiểm nguy; không tin chính mình, tức là không có tự tin, luôn dựa dẫm vào lý số xuất phát từ Tàu, rủi may theo thầy bói phán, phước họa từ kẻ lợi dụng tôn giáo moi tiền vì sự khốn khó của người cả tin.

Đây mới là tai hại lớn nhất và nguy hiểm nhất.

“Không tin nơi ta, thế ta định nhờ ai dẫn đầu?”

Một câu hát tôi nhớ đã hát hơn mấy chục năm trước.

Câu hát đơn giản nhưng phản ảnh một sự thật đất nước chúng ta “không tin nơi ta” bao thập kỷ, nay theo cái này, mai theo cái kia, mong “nhờ ai dẫn đầu”, tại sao ta không nhờ ta, mà cứ phải nhờ vong, cứ mãi hối lộ thánh thần?

Ba Vàng, hay "ngàn vàng", người VN hãy “Bái bai” (không phải Bái Đính), càng sớm càng tốt.