Có người nói hãy cho tôi biết bạn chơi với ai, tôi sẽ nói bạn như thế nào. Có người nói lên facebook là kẻ vô công rỗi nghề. Tôi nói, qua facebook tôi có thể hiểu người, dù chưa cặn kẽ, bởi đó là thế giới, là cuộc đời, là con người thật, dẫu đó là thế giới ảo, cuộc đời ảo, và có khi con người ảo.
Tôi muốn được gần gũi, tôi muốn thân tình. Tôi muốn được sẻ chia. Tôi muốn được hiểu thấu. Tôi muốn được bao dung, yêu mến, và hiểu nhau qua tranh cãi, thậm chí qua chống đối nhau.
Tôi đâu có điều kiện để đến với người tôi quí mến khi họ xa tôi hàng chục ngàn dặm, và có người chẳng bao giờ gặp mặt; nhưng tôi vẫn yêu mến họ qua những câu chuyện, tâm tình, hình ảnh họ đăng mỗi khi lên mạng.
Hãy tưởng tượng một ngày nào đó, Facebook biến mất, bạn và tôi như những người bơ vơ, lạc lõng, có được hỏi han nhau mỗi ngày không? Có chia sẻ cho nhau vui buồn hờn giận?
Tôi ước muốn: Phải chi đừng có facebook, cuộc đời chúng ta sẽ...khổ hơn, không?
(Bài 3 năm trước)