Saturday, June 24, 2023

Đi Tây nhớ Ta

CỔNG TRỜI, ba năm trước

Đây là tên địa điểm du lịch sinh thái phía cực tây rừng núi Quảng Nam. Ngoài hang động có "cổng trời", nơi đây còn có thêm 10 thác nước rải rác, gần nhau, theo một lối đi lên đỉnh núi.

Cổng trời  là nơi cao nhất, lên đến đỉnh, người ta có thể lên luôn trời nếu có được một chiếc thang tre. Mây trắng la đà trên đỉnh núi.

Từ Đà Nẵng đi Cổng Trời khoảng 85 km. Nếu từ trung tâm cải tạo An Điềm mà đi thì khoảng 20 km. Đường lên Cổng Trời quanh co, uốn lượn, chân núi xếp chồng chân núi. Tuy xa nhưng đường lên này không nguy hiểm như đường lên Bà Nà hay Langbian, không có các đường "cùi chõ", dễ gây ra tai nạn giao thông.

Trên con đường vắng vẻ trong rừng ngày càng cao, du khách đi xe máy sẽ cảm thấy an tâm, chừng 10 cây số đồi dốc, họ sẽ bắt gặp các khung nhựa  đựng bia La Rue trước lề đường một hay hai ngôi nhà:người dân tộc ở vùng này đã biết uống bia, không hẳn mỗi rượu cần như xưa. Ngay cả xăng lẻ cũng có bán. Chạy xe máy không sợ thiếu xăng. Xin lưu ý: hơn 30 km đường rừng, chỉ có một chỗ bán xăng. Xe số tiện lợi hơn xe tay ga.

Nhiều khách yêu du lịch mạo hiểm sinh thái đều có đến Cổng Trời; họ thăm thú hang động và tắm suối nước nhiều gần như đoạn sông nhỏ. Mang thức ăn, bia rượu, bạt, võng...để có một picnic hiếm hoi ở rừng sâu, khí hậu mùa hè mát mẻ không kém Bà Nà là một may mắn.

Tôi và một người anh thạo đường rừng lại không may mắn như những du khách đi trước: Cổng Trời đang xây dựng, cấm người vào. Quy mô xây dựng các công trình như khách sạn, nhà ăn, chùa, các lối đi bậc thang đến các thác nước...thật hoành tráng. Chỉ thấy nhà ban quản lý như khách sạn 5, 6 tầng, người ta nghĩ ra tầm vóc khu du lịch ở rừng sâu trong tương lai, nghe nói có cả sân bay trực thăng, ở một vùng núi non từng là nơi đánh nhau ác liệt nhất, ngột ngạt bom đạn chiến tranh. Quê tôi tơi tả trong quá  khứ nay có được khu du lịch thế này cũng xứng đáng. Có những người phấn khích nói như thế. Nghe đâu công trình có thể kéo dài trên 10 năm và rất hoành tráng.

Mừng cho quê hương nhưng cũng rầu cho tôi, chẳng được vào Cổng Trời để tắm thác, thăm thú hang động, thiên nhiên.

Trong rủi có may, trong xui có hên; chúng tôi bắt gặp một con suối khá lớn, gần nơi định đến chừng 200 mét. Không thác thì khe, khe suối nước chảy xiết qua các tảng đá, nước trong như kính. Gởi xe trong 1 ngôi nhà làm quán duy nhất có sân khá rộng, đậu sẵn 1 chiếc xe con bóng lộn.

Nước suối mát chưa từng thấy giữa mùa hè miền Trung nóng nực. Dầm mình trong nước như khi còn 5, 6 tuổi ở quê, bắt chước người tiền sử, tôi thấy một cảm giác thú vị, thoát trần, tự do, không còn vướng bận nào trên cơ thể. Tôi nghĩ quý vị sẽ cảm thấy như chúng tôi nếu tắm như tôi nói giữa núi rừng mênh mông; không màng “quy chuẩn” đạo đức, truyền thống ràng buộc nào cả. Tắm tiên. Đắm mình trong dòng nước mát, leo lên ngồi trên tảng đá, cầm lon bia nhâm nhi từng ngụm, nghe tiếng róc rách của nước, thấy những bọt nước sưới trắng lăn tăn như bọt bia, nhìn bầy cá nhỏ vừa bơi vừa như quan sát, bắt đầu làm quen và thử mồi những mẩu bánh mì chúng tôi rứt nhỏ, thả xuống.

Chuyến du hành bỗng dưng trở nên thú vị, và thú vị hơn, chúng tôi may mắn gặp 1 cô gái tầm 26 tuổi chủ quán người Katu. Nếu không nghe giọng nói tiếng Việt chưa ngọt, tôi nghĩ cô ta là người Kinh, xinh xắn, có nụ cười duyên dáng. 16 tuổi bị mẹ ép lấy chồng, một thanh niên hơn 6 tuổi là trưởng thôn. Cô có hai con, đứa đầu 10 tuổi, đứa kế 6 tuổi. Nếu không "khai lý lịch", tôi nghĩ cô chưa có chồng.

Bắt ép lấy chồng, cô có yêu chồng không? Cô lưỡng lự không trả lời, mỉm cười e thẹn. "Làm cán bộ đi nhiều lắm, về nhà lúc nào cũng say vì giao tế với dân, với cấp trên. Tối về có khi ngủ luôn tới sáng" Cô gái Katu này chất phác.

Thấy buổi nói chuyện giữa 3 người kéo dài, có thể dẫn đến tình huống trên mức thân mật, có khi thành suồng sã, tôi chủ động đứng lên chào cô gái, dắt xe nổ máy, trở về nhà.

Nhìn kính chiếu hậu và qua khúc cua bên hông nhà, quay lại chào, tôi thấy cô gái đang dõi mắt nhìn theo chúng tôi.

Lúc nãy, cô ta nói, khi khu du lịch đang xây dựng, cả mấy năm, không thấy khách. Cô ta tâm sự có người nói chuyện đỡ buồn, nơi rừng sâu cô quạnh, nhất là người Kinh, họ ăn nói "hiểu biết" và "tình cảm".

Có lẽ cô không hiểu, thấy cô xinh xắn, ai cũng mong bắt chuyện, kể cả chúng tôi, những người trước đây hơn 40 năm là thanh niên, cùng mấp mếm tuổi nhau.

Trên đường về, tôi cảm thấy bâng khuâng, bỗng dưng nhớ mấy câu trong bài hát của Trần Hoàn:

"Có cô sơn nữ miệng cười khúc khích ngắm anh lữ khách rồi lòng bâng khuâng". Ngược đời, lữ khách lại bâng khuâng chứ không phải cô gái duyên dáng này. Anh lữ khách bây giờ thành "ông" lữ khách...ông nội, ông ngoại rồi.

Ảnh minh họa, cô gái lượm trên mạng, không liên quan gì đến bài viết;

(Bài cũ đăng lại).