Đây không phải là cẩm nang giữ gìn hạnh phúc. Mà là cái khoá biểu lộ tình yêu vững bền, cô dâu chú rể “trăm năm hạnh phúc “.
Một chiếc khóa phơi ngoài trời chừng mười năm là thành sắt gỉ. Vậy mà dân Tây dùng những ổ khóa, ghi tên hai vợ chồng, hoặc hai người đang yêu, rồi khóa vào hàng rào sắt dọc lối đi dẫn vào nhà thờ trên đồi Monmartre, Paris. Hàng rào sắt trở thành hàng rào ổ khóa, không biết cơ man nào kể.
Có lẽ không chỉ của dân Gaulois. Du khách là những đôi uyên ương đến từ khắp nơi trên thế giới chắc không thể bỏ qua tập tục hiện đại này: bấm ổ vào hàng rào rồi vất chìa xuống sông Seine. Ông Tơ bà Nguyệt có đổi ý, xe duyên lại, cũng phải bó tay: sức lực đâu mà lặn xuống con sông sâu mấy thước, tìm cho ra cái chìa mở ổ khóa, thay đổi tơ duyên.
Chi chít các ổ khóa ghi tên các cặp tình nhân, có lẽ khắp nơi trên thế giới về đây du lịch. Nhìn kỹ, quý vị sẽ thấy tên tôi và một người nữa, bí mật cả đời nằm trên ổ khóa.
Xem ra tục này chẳng xi- nhê gì với người Việt Nam. Không cần khoá, vợ chồng sau khi cưới, dẫu có gặp đắng cay, u đầu mẻ trán, vợ chồng khó mà tan vỡ; phần lớn, người phụ nữ cam lòng chịu đựng để được tiếng vợ hiền, dâu thuận. Trong khi ly dị của những người phương Tây, giữ tình yêu bằng ổ khóa mà chìa liệng mất xuống sông, có tỉ lệ cao chót vót.
Mới hay, người VN có một ổ khóa khác kèm giữ hôn nhân chặt chẽ mãn đời: sự hy sinh của người phụ nữ? Hèn chi ở VN không thấy có chỗ nào ổ khóa tình yêu lồ lộ, tràn tràn như ở Pháp. Mấy cô, mấy bà “giấu kỹ” quá chăng?