Một trong những cách tôi được khuyên ngoài đời cũng như trong sách vở: Thiền giúp hỗ trợ sức khỏe bệnh nhân ung thư. Có người quá tin tưởng còn cho rằng, chỉ ngồi thiền, ung thư có thể được chữa khỏi. Tôi không tin như thế dù cũng có thể như thế nhưng ít có ai chứng minh thiền chữa lành các loại bệnh nhất là bệnh ung thư.
Tôi theo Kitô giáo nhưng rất yêu Phật giáo. Hồi ở bậc trung học, tôi có quen mấy tu sinh khi họ còn để “chỏm” tóc giữa đầu, gọi là chú tiểu. Ngồi thiền là nếp sinh hoạt thường xuyên của họ. Sáng, chiều, tối…ngày nào cũng như ngày nào, tôi thấy họ ngồi từng dãy dài trong một gian phòng rất rộng, mỗi người trên một khuôn vải nâu dày. Tò mò vào xem, tôi có cảm tưởng họ là những pho tượng đất, bất động; nếu không quan sát nơi bụng, thóp vào thở ra của họ, tôi tưởng là tất cả họ thành tượng gỗ như các tượng La Hán ở ngoại điện các chùa chiền.
Hồi nhỏ, tôi nghĩ ai theo đạo Phật cũng ngồi thiền. Lớn lên, tôi biết không phải thế. Tôi có nhận xét, các vị tu sĩ Phật giáo ở ngôi chùa có các chú tiểu tôi quen, mấy chục vị già trẻ, dù chỉ ăn toàn chay, sức khỏe tất cả đều rất tốt, dù bên ngoài, hình dáng họ thanh mảnh, không béo phì.
Mùa đông có vị không cần mặc áo ấm, họ vẫn không cảm thấy lạnh dù thời tiết miền Trung rất giá rét, những năm thập niên 1960; có năm giá lạnh đến nỗi “cá nhảy bờ”, nghĩa là cá chịu cái lạnh không thấu trong ruộng lúa, đành nhảy đại ra khỏi nước, rớt lên bờ; trẻ con chúng tôi hay đi ra đồng để “lượm” chúng nằm lăn như chết trên bờ ruộng.
Thiền mỗi ngày, chứ không phải tập thể dục, các vị tu sĩ này có sức khỏe tốt như thế, cái lạnh cũng không làm họ sổ mũi nhức đầu hay nhức các khớp chân tay? Ăn chay thời đó có lẽ “không đủ chất” như bây giờ: Tương đậu đen, đậu nành, xì dầu, đậu phộng, mè, mít non luộc, các loại rau, đậu hủ (khá hiếm thời đó; người ta ăn cả xác đậu nành sau khi làm sữa, trộn với đường “chữa chóng mặt”!). Liên tưởng như thế, tôi nghe lời khuyên bên ngoài và trên mạng: Tập thiền để “chữa” ung thư.
Ngồi bất động đôi ba phút đồng hồ đã chán chết, đằng này ngồi cả nửa tiếng, một giờ, ai mà chịu thấu. Ban đầu tôi nghĩ thế. Cái này y rằng “đau chân há miệng” hoặc “đau bệnh vái tứ phương”: Tôi ngồi thiền. Tôi nghĩ, biết đâu ngồi thiền có thể giúp mình sức khỏe chống chọi bệnh tật. Nếu thiền không hết bệnh thì cũng giúp mình thêm chút tĩnh tâm, bớt đi ám ảnh “ung thư là bản án tử hình”.
Thở ra, hít vào. Hít vào thở ra. Mắt nhắm nghiền. Ngồi xếp bằng như ông Phật trong chùa, bắt chân chéo như hướng dẫn theo sách. Đừng nghĩ gì hết. Ôi, sao mà nó khó, quá khó, Thiền ơi. Tôi có một cái mà cha mẹ truyền cho: Rất chịu khó và kiên định thực hiện cái gì đã quyết tâm. Và tôi thực tập thiền từ 10 phút, 20 phút, và 30 phút. Ngưỡng 30 phút là cố gắng phi thường. Nhiều khi tưởng đủ thời gian, mở mắt nhìn đồng hồ thấy chưa đủ giờ…Thiền tiếp. Khó như thế, người ta mới gọi là tập thiền, chứ không phải ngồi thiền. Ngồi thiền dành cho người tập thiền thành quả.
Thực sự ngồi thiền không gián đoạn một thời gian thì thiền mới gọi là thiền. Chập chờn như tôi, thiền sao đạt, huống chi mong thiền “chữa” bệnh. Năm ngày, một tuần, nửa tháng, một tháng…tôi có thể ngồi thiền 30 phút hoặc hơn. Tôi rất khâm phục ai ngồi thiền cả tiếng hay mấy tiếng đồng hồ. Các vị ấy thượng thừa rồi! Tôi duy trì thiền ấy trong suốt thời gian chữa trị bệnh gần 6 tháng. Khi hết bệnh, tôi lại không thực hiện đều đặn mỗi sáng. Chỉ thi thoảng mới làm. Đúng là “thôi chay, thầy như đất” hay “qua cầu rút ván”. Thiền biết đâu có đóng góp công trạng làm tôi khỏi bệnh? Có một điều tôi thấy mình bạc bẽo quá với thiền, khi hết bệnh, tôi hết ngồi thiền!
Tôi có quen một số bạn, thiền đối với họ là nếp sinh hoạt hằng ngày. Tiếp chuyện với những người quen ngồi thiền, bạn sẽ thấy thoải mái. Tâm trí của những “thiền giả” ấy, tôi cảm nhận, nó trong trắng, nhẹ nhàng, thanh thản, biểu hiện qua nụ cười, tiếng nói, gương mặt, và cử chỉ. Như vậy, chữa bệnh đâu chưa biết, thiền có thể chuyển hóa con người tôi từng có thời gian quen biết họ khá lâu.
Phật bảo ý nghĩ con người như ngựa hoang, khó mà kìm cương. Khi ngồi thiền, theo tôi tìm hiểu, ta nên tập chú suy nghĩ…đếm hơi thở. Nếu đếm “mỏi miệng” thì chỉ chú ý hơi thở, thở ra, hít vào của mình. Có người bảo kẻ hành thiền “thượng thừa” không hề có ý nghĩ nào trong đầu. Tôi thì chịu. Chỉ chú ý hơi thở cũng đã “bỡ hơi tai”. Khi bất chợt suy nghĩ gì đó, tôi liền quay lại chú ý hơi thở.
Có một điều sau này tôi mới biết, không chỉ ngồi thiền, tức tọa thiền; còn có hành thiền (đi thiền), ngọa thiền (nằm thiền) và không nhất thiết thiền phải ngồi xếp chân bắt vào nhau như tượng Phật. Ngồi trên ghế, lưng thẳng, chân buông thõng xuống đất cũng có thể thiền. Thật kỳ diệu, bây giờ tôi không ngồi thiền nữa, nhưng làm gì, đọc sách, đánh máy vi tính, xem phim tài liệu (tôi ít coi phim truyện) thậm chí ngồi trong nhà vệ sinh, tôi cũng để ý hơi thở, thở sâu, thở ra, hít vào nhẹ nhàng và đều đặn. Tôi để ý, ngay cả lúc chạy xe, khi chú ý đến hơi thở, tôi ít bị chia trí, chạy xe an toàn trong thành phố dày ken xe cộ ở Sài Gòn; tôi thấy không chú ý hơi thở, tôi hay nghĩ “toàn chuyện trên trời dưới đất”, không tốt cho an toàn giao thông.
Tôi khỏi bệnh ung thư không biết có phần “đóng góp” nào của mấy tháng thiền hay không; nhưng rõ ràng, nhờ tập thiền, tôi quan tâm rất nhiều đến hơi thở. Quý vị thử làm xem, lời tôi nói có đúng hay sai: Hít vào, thở ra thật thong thả, thật sâu, quý vị sẽ cảm thấy rất thoải mái. Não cần quý vị thở sâu, thở đều lắm đó. Tôi có dịch cuốn sách nói về não cho nhà sách Phương Nam, Sài Gòn, Build A Better Brain (Kiến tạo bộ não ưu việt – Tên “thương mại”: Suy nghĩ nhạy, tiếp thu nhanh).
Tác giả nhấn mạnh não cần dưỡng khí từ máu mang đến. Tập thể dục đều đặn, máu dễ dàng đem dưỡng khí nuôi não. Não không có dưỡng khí, người ta gọi “chết não”. Những ai đang chữa trị ung thư, hãy tập thiền, để hít thở thật sâu, mang dưỡng khí lên não. Thiền có hại gì đâu. Tôi tập mỗi sáng 30 phút, ngày nào cũng như ngày nào. Biết đâu, thiền đã có công “làm cách mạng” cho tôi trong thời gian chữa trị ung thư?