Saturday, October 25, 2025

NGÔN NGỮ GƯƠM GIÁO

Người dân Việt Nam vốn hiền hòa và thân thiện. Nhiều người nước ngoài du lịch tới VN đều có nhận xét chung như vậy. Nhưng nếu họ biết tiếng Việt và thỉnh thoảng vào mạng xã hội, có lẽ họ sẽ có thêm nhận xét quý giá  hơn.

Những hiện tượng “đặc biệt”, lâu lâu xảy ra trong xã hội, ta thấy bản chất hiền hòa và thân thiện lại “sứt mẻ” đôi chút, ví như mấy tháng trước, chuyện cải cách tiếng Việt hay mới đây, sự ra mặt của Hiệp hội nhà vệ sinh VN.

Trước một sự kiện, mọi người thể hiện quyền tự do ngôn luận là chính đáng.
Yêu hay ghét, tán đồng hay đả kích, chấp nhận hay phủ nhận, tất cả là đương nhiên. Nhưng khác biệt suy nghĩ, chưa nói đến khác biệt tư tưởng, đã gây ra khác biệt ngôn ngữ. Biểu đạt ý nghĩ con người thì ngôn ngữ nhận nhiệm vụ “thánh chiến” tha hồ “vung gươm chém giết” “đối phương”. Hình ảnh, cả thật lẫn giả (nhờ photoshop, AI) xuất hiện tràn lan, kèm theo những chú thích cay chua có sức bào mòn còn hơn axit.

“Ta” và “địch” xuất hiện, bắn vào nhau nếu vấn đề chia rẽ cư dân mạng thành 2 phe.  Hoặc với  nhà chức trách với những sơ sót điều hành hoặc non nớt ứng xử của một số quan chức luôn là “thớt bằm” cho sự chửi bới nồng độ cao, có khi thành phỉ báng.

Thay vì có những bài phân tích sâu sắc những khiếm khuyết, thậm chí sai trái của những quan chức như thế (và thật may là đã có những bài như vậy) thì cư dân thế giới ảo tuôn ra không biết bao nhiêu gạch đá và gươm giáo…Ví dụ có người tức tối một ông lãnh đạo mô đó đã “hạ” một câu : “cái thằng già đầu bạc”…thế nọ thế kia mà quên nghĩ rằng ông cố, ông nội, hoặc có khi ông cha của mình, tóc sẽ “xanh” mãi khi 100 tuổi sao, và bà nội bà ngoại của mình tóc không bao giờ bạc?

Cũng có kẻ chửi những người Việt “chống cộng” là bọn “ba que” hay /// khi tranh luận về vấn đề nào đó (có khi không phải của mình mà của người, chuyện “cuồng” Trump vừa qua, hay bầu cử giữa kỳ của đảng Cộng hòa và đảng Dân chủ ở Mỹ).
Người chửi hiểu rất rõ tiếng Việt có chữ “xỏ lá, ba que” và cũng rất rõ đó là cách gọi xách mé khinh bỉ lá cờ vàng ba vạch đỏ một thời của một chế độ, và cả triệu người chết vì lá cờ thiêng liêng đó của họ. Chỉ vì tức giận mà họ đã khơi dậy và khoét sâu một vết thương dân tộc cho đến bây giờ vẫn còn rỉ máu.

Quý vị có thấy như tôi thấy hay không: Qua ngôn ngữ, vẫn còn một cuộc “chiến tranh” thầm lặng diễn ra thường xuyên và muôn hình vạn trạng. Chiến tranh Nam  Bắc trong quá khứ (Trịnh Nguyễn) và vừa qua đã ảnh hưởng ngôn ngữ chúng ta rất nhiều.

Chúng ta sau ngày “giải phóng” đã từng nghe “bọn  biệt kích văn hóa” (một số nhà văn, nhà thơ ở chế độ VNCH), “bọn tư sản, mại bản”; “bọn Mỹ -Ngụy”, “bọn ngụy quân ngụy quyền” “liếm gót ngoại bang”…Thật may, trong bộ sử hai mươi mấy cuốn sắp phát hành ở Hà Nội, do cố giáo sư Phan Huy Lê chủ biên, những danh xưng “thù địch” như trên đã được xóa bỏ.

Ngôn ngữ đã được chính trị gắn cho nhiệm vụ như “chống cộng”, “chống ngoại xâm”, “đấu tranh giai cấp” quyết định “ai thắng ai” (Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước/Chọn một dòng hay để nước trôi - Tố Hữu).

Sau mấy mươi  năm im tiếng súng, sau mấy chục năm nhận ra không phải “đào mồ chôn” tư bản, mà phải để nó “đồng hành cùng dân tộc”, ngôn ngữ vẫn còn cõng trên vai nhiệm vụ chính trị lâu dài như vậy hay sao?

Đâu là ngôn ngữ hiền hòa, thân thiện vốn có của người Việt Nam? Kẻ thù chúng ta là dân trí kém. Kẻ thù chúng ta là làm mãi vẫn nghèo. Kẻ thù chúng ta là kẻ luôn luôn đe dọa chủ quyền dân tộc, lãnh thổ. Kẻ thù chúng ta không thể nào là người Việt Nam.

Vậy, tại sao mỗi ngày trên mạng chúng ta luôn sử dụng với nhau ngôn ngữ của gươm giáo mà không phải là ngôn ngữ của yêu thương? “Tình thương xóa bỏ hận thù”(Phật). “Ai chơi gươm sẽ chết vì gươm”(Chúa).

Hơn nửa thế kỷ trước, Phạm Duy viết “Tâm ca”, có điệp khúc “ Kẻ thù ta đâu có phải là người/ Giết người đi thì ta ở với ai?”. Không còn vang vọng đến ngày hôm nay trong lòng mỗi người chúng ta hay sao?

 

NHƯ CỨT và sự ra đời của Hiệp hội Nhà vệ sinh.

Lẽ đáng phải viết tắt từ trên thành “như c.”. nhưng sợ nhầm lẫn một từ cũng bắt đầu bằng "c," để gọi bộ phận truyền giống của quý ông, nên mạo muội ghi đủ ký tự như trên. Ngôn ngữ biểu tỏ tình cảm rất phong phú trong tiếng Việt. Hỉ, nộ, ái, ố, dục, lạc, bi…đủ thất tình.

Quay lại đề tài “như cứt”. Nếu để ý chúng ta sẽ thấy Bill Gates, tỷ phú giàu có nhất nhì thế giới, cầm một lọ đựng “cứt” trên tay khi giới thiệu bồn cầu không nước ở Trung Quốc mới đây. Tôi vừa đọc một chương (trên Viet-studies) có tựa đề cũng “chính trị” lắm “ Cuộc cách mạng cầu tiêu tự động” (The Robo-Toilet Revolution trong cuốn "The Big Necessity: The Unmentionable World of Human Waste and Why It Matters " ("Nhu cầu vĩ đại: Thế giới chất thải không được nhắc tới của con người và tại sao nó quan trọng") của nhà nghiên cứu người Anh Rose George).

Các hãng làm bồn cầu TOTO, Inax, Matsushita mang lại lợi nhuận khổng lồ cho nước Nhật. Riêng TOTO, năm 2006, thu về 4, 2 tỷ đô la Mỹ. (trên 96 ngàn tỷ tiền Việt). "Đại gia bồn cầu" Standard American Mỹ năm 2002, chả có lấy 1 tiến sĩ nghiên cứu bồn cầu (bây giờ có 5 vị) thì TOTO đã có 1500 kỹ sư và người nghiên cứu bồn cầu.

Bài viết có 1 sự kiện lý thú. Hơn sáu, bảy chục năm trước, Nhật là xứ sở đầy hố xí, thô sơ có lẽ hơn VN (cùng thời điểm, người Việt thường “giải quyết tâm sự” ngoài đồng không mông quạnh hay xuống sông vì đa số dân ở nông thôn. Tục ngữ: nhất quận công, nhì ỉa đồng).

Tác giả còn mô tả, người Nhật không dùng nước dội cầu, ngồi xổm, dùng giấy báo, đá cuội, hoặc gậy (papers, stone, sticks) để …lau sạch. Nhưng nay, họ xài bồn cầu cao cấp Washlet còn nhiều hơn máy vi tính (more Japanese households now have a Washlet than a computer).

Còn ở Việt Nam? Trừ những gia đình thành phố, ở nông thôn cầu tiêu có thống kê chưa? Bao nhiêu cầu tiêu đạt chuẩn vệ sinh? Bao nhiêu hộ chưa có nhà vệ sinh? Ở trường học đã có đủ nhà vệ sinh cho học sinh, sinh viên, đạt tiêu chuẩn vệ sinh? Hay là vào đó…nín thở giải quyết, vội vã chạy ra, tránh xa như tránh dịch?

Các bệnh viện thì sao? Tôi đã điều trị ở bịnh viện  Ung Bướu thành phố HCM  thời gian dài, cách đây nhiều năm. Đi vệ sinh, bệnh nhân phải xếp hàng, trên tay lủng lẳng những chai nước thuốc truyền mạch đưa cao, sợ vướng người xếp hàng chờ vào nhà vệ sinh. Cứt vung vãi, nước tiểu đọng vàng trên nền cầu…Thở cũng chết mà nín thở cũng chết.

Nhưng khi có một "hiệp hội nhà vệ sinh" ra đời là toàn dân…mạng xúm vào xỉa xói chửi bới cay độc.

Tôi có mấy suy nghĩ:
-Người dân vốn “ác cảm” với những hội nhà nước lập ra. Rất nhiều quan chức hưu trí đảm nhận chức vụ, điều hành. Hễ là…quan chức, dẫu cựu hay nguyên, cũng đều bị nghi ngờ “động cơ”, tại sao lại có thái độ như vậy?
-Hiệu quả hoạt động của các hội do nhà nước lập ra thế nào? Tại sao người dân lại thiếu niềm tin vào ý muốn tốt đẹp của chính quyền?
-Những hội như vậy có tốn tiền ngân sách không? Hay tự thu tự chi? Bộ máy có to lớn lắm không? Có lẽ không tốn mấy. Trước đây có ông nào ở hội nhà văn xin cho hội 1 chiếc xe hơi để đi lại thấy cũng tội nghiệp chớ.
- Những người “dân thường” có được quyền lập…hội hay chưa?

Và tại sao việc ra đời của hiệp hội nhà vệ sinh lại nhận búa rìu dư luận? Việc cải thiện cái ị của người dân không đáng được quan tâm như tỷ phú Bill Gates đã quan tâm đến "lọ cứt" ông ta cầm trên tay và chương trình nhân đạo phổ biến bồn cầu không dùng nước cho những người người nghèo trên thế giới?

 Có chỗ nào khác biệt giữa suy nghĩ của người Việt Nam và của người ngoại quốc (như Nhật, Mỹ) về cái “ỉa đái “(xin lỗi, gọi đúng tên) của người dân hay không? Hay tại vì niềm tin đã cạn kiệt nhiều nên sự ra đời của “hiệp hội nhà vệ sinh” với mục đích vốn “cao cả” lại bị bỉ bôi khinh rẻ? Không hiểu nổi.

THÌ GIỜ LÀ TIỀN BẠC?

Nhiều người nghĩ như vậy nhưng tôi thấy sai. Chung ta dễ dàng thấy người ta phung phí thời gian rất nhiều vì nó chẳng quý báu như tiền bạc. Quý như tiền bạc chả ai dại gì “xài” thời gian tha hồ như chúng ta.

Dân chúng than vãn khó khăn nhưng mỗi chiều, cả những nhà hàng sang trọng luôn đông khách, các quán cóc bên lề nhan nhản… người ăn nhậu từ thành phố nhỏ lớn cho chí một số thị trấn nhỏ ở nông thôn. Khỏi thống kê mệt xác, nhờ con số hơn 4  tỷ lít bia mỗi năm, VN xếp hạng tiêu thụ thứ 2 châu Á sau bác TQ vượt mặt chú Nhật Bản.

 Ra quán không phải chỉ nâng lên hạ xuống một vài lần mà chí ít cả trăm lần ly bia sủi bọt đầy sảng khoái. Mỗi bàn bao nhiêu người, một cuộc nhậu bao nhiêu giờ đồng hồ, bao nhiêu người tham gia mỗi ngày: thời gian ở đây không còn như thể “thoi đưa” nữa mà kéo dài lai rai chậm rãi như đồng hồ ngưng chạy…“Ngày vui ngắn chẳng tày gang”.

Dân thì vậy còn quan thì sao? Họ không “nhậu” như dân nhưng dành nhiều thì giờ cho họp. Để được công nhận ấp xóa đói giảm nghèo: họp. Để được trao danh hiệu ấp văn hóa, nông thôn mới: họp. Bão bùng mưa lũ, ban chỉ đạo phòng chống lụt bão: họp. Có chủ trương nghị quyết chính sách mới: họp. Học tập và làm theo phong cách đạo đức Hồ Chí Minh: họp. Giải quyết chuyện quốc gia đại sự của quốc hội: họp.

Những cán bộ cấp thấp nhất cho đến cấp cao nhất ai cũng phải họp, và họp dường như gắn bó cả cuộc đời làm quan chức của mình. Họp gần như là lẽ sống. Có ai thống kê bao nhiêu thời gian dành cho bao nhiêu cuộc họp, gồm bao nhiêu người tham dự cả nước mỗi ngày này hay không? Thời gian họp có ảnh hưởng gì đến công việc hằng ngày của những “công bộc quốc gia” từ cơ sở đến trung ương?

Tôi thấy những vị lãnh đạo đáng kính của chúng ta cặm cụi đọc văn bản dày cộp trên tay trong mỗi kỳ họp quốc hội mà hết sức ái ngại. Thời gian của các vị không phải quý báu… mà vô cùng quý báu, phải là ở văn phòng làm việc riêng của từng vị, không phải ở hội trường to lớn “xuân thu nhị kỳ” như thế.

Những việc ở quốc hội như bầu cử, soạn luật, thông qua luật, phát biểu, chất vấn…bề bộn có ảnh hưởng gì đến công việc của các vị ấy hay không? Thôi, không bàn nữa, tôi muốn nói chuyện khác liên quan thời gian, nhưng quý giá hơn nhiều:
Đánh mất thời gian, chúng ta đã “đánh mất” thời gian chứ không phải “lãng phí” thời gian.

Trước 1966, ở miền Bắc, “hiện tượng” Kim Ngọc đã làm bực mình những vị lãnh đạo thời ấy. Những “bứt phá” về khoán nông nghiệp đã làm cho dân trong tỉnh của ông no đủ, thừa thóc nộp ngân sách, nhưng lại làm tiêu tan sự nghiệp chính trị của mình. Những năm sau 1986,ông Kim Ngọc được phục hồi danh dự, nhận danh hiệu anh hùng lao động…nhờ tư tưởng “đột phá”, tư tưởng sau này đem lại cảm hứng cho những người “phá rào” như Võ Văn Kiệt (Sài Gòn) mở màn cho bước đầu đổi mới, giúp dân thoát đói, giảm nghèo, giã từ quá khứ “kiên định”, “lập trường”,“tiến nhanh tiến mạnh”.

Ông Kim Ngọc mở đầu cho khoán hộ.

Chúng ta đã đánh mất thời gian trên 20 năm để có được một nhận định thức thời.
Hơn 50 năm trước những người sở hữu trên năm bảy hectare đất bị khốn đốn vì đa phần thuộc thành phần…địa chủ bóc lột, có người mất cả mạng sống, và cả gia đình con cái điêu đứng vì thành phần xuất thân, bị rẻ khinh, bị nghi ngờ, bị phân biệt đối xử…“Bọn bóc lột” vì nhiều ruộng đất thời đó là “tội đồ”.

Hơn nửa thế kỷ sau, đất nước bình yên, những người bây giờ thủ đắt hàng trăm, hàng ngàn hecta, có vị được ngợi ca như những … “anh hùng thời đổi mới”.
Nơi đâu có anh V, có anh Q. chị M. nơi đó có cờ hoa, có “pháo nổ” rợp trời.
Tại sao phải mất hơn nửa thế kỷ mới nhận ra  “tích lũy ruộng đất", làm giàu bằng ruộng đất, vừa ích cho mình, vừa ích cho người, không mang tiếng bóc lột… là dạng “diễn biến”, “chuyển hóa” thuận lòng người, hợp lẽ trời?

Rồi chúng ta mất bao nhiêu năm để thí điểm cho những mô hình sản xuất, đánh mất bao nhiêu sức lực toàn dân vào những thí nghiệm cứ ngỡ là mang lại ấm no hạnh phúc cho chính đồng bào của đất nước mình?
Những thay đổi trong tư tưởng từ những hoàn cảnh như đã xảy ra trong lịch sử gần đây của nước ta luôn bị đối xử “mạnh tay”: lúc nào cũng bị xem xét bằng con mắt hồ nghi, lúc nào cũng cần phải ngăn chặn vì sợ chuyển biến, chuyển hóa …đi chệch hướng con đường những vị “tiền bối” đã chọn cho dân tộc này.

Hai mươi năm sau, năm mươi năm sau, liệu số phận tư tưởng “diễn biến”, “chuyển hóa” đang bị lên án hiện nay có hạnh phúc được như số phận của tư tưởng diễn biến, chuyển hóa của Kim Ngọc hay không?

Và nếu là như thế, chúng ta lại đánh mất thời gian vàng ngọc của chính chúng ta hay sao?

Chúng ta “giàu có” thời gian như vậy à ? Tôi mong những phê phán hiện nay về tư tưởng “diễn biến”, “chuyển hóa” sẽ mãi mãi là chân lý để người Việt chúng ta không mang tiếng xem thường “thì giờ là tiền bạc”.

ĐƯỜNG ĐI CỦA THÀNH TÍCH

Nhận hành vi cho nhiều học sinh tát vào mặt một học trò là sai trái, cô giáo thành tâm nhận lỗi: Vì áp lực thi đua, lớp cô bị xếp cuối bảng thành tích từ đầu năm đến nay. Lỗi của học sinh bị tát là chửi thề, các “sao đỏ” theo dõi ghi vào “sổ đỏ” (lưu ý, không phải sổ đen).

Thời gian một học sinh sống với gia đình nhiều hơn ở trường, ảnh hưởng từ nhà trường không nhiều bằng ảnh hưởng gia đình và xã hội. Chửi thề, hay vô lễ  với người khác không dễ gì không “theo” cổng trường rồi vào lớp. Đào tạo đạo đức cho học sinh không phải trách nhiệm chính của thầy cô.

Truyền đạt kiến thức cho học sinh đã đặt nặng lên đôi vai người thầy. Càng nặng hơn khi phải dạy dỗ đạo đức: “chửi thề” “vô lễ” phải là “tiêu chí” cho “thi đua thành tích”. Thành tích ai cũng thích nhưng lại gọi nó là…bệnh, “bệnh thành tích”.

Ông Nguyễn Thiện Nhân cũng đã lao tâm khổ tứ với khẩu hiệu “nói không với bệnh thành tích trong giáo dục” mười mấy năm trước. Từ đó đến nay, bệnh thành tí ông nguyên bộ trưởng thành công hay thất bại?

Bệnh này không riêng của ngành giáo dục. Bệnh rất phổ biến, rất “đại trà”vì nó dễ lây lan, trớ trêu là ai cũng muốn…mắc bệnh. Thành tích có đi đôi tiến bộ không?
Nếu thành tích cả nước đúng như các bản báo cáo hay báo chí ghi nhận mấy chục năm qua: VN chúng ta bây giờ phải nằm trong tốp cao của những nước phát triển, chứ không phải lúc nào cũng lo lắng chuyện mượn, chuyện vay.

Thành tích công nhận các ấp văn hóa, khu phố văn hóa, xã văn hóa, tỷ lệ nghịch hay tỷ lệ thuận với mức phát triển văn hóa của xã hội?

Ảnh của báo Tiền Phong.

Giáo sư, tiến sĩ, nhà giáo ưu tú, nhà giáo nhân dân, nghệ sĩ ưu tú, nghệ sĩ nhân dân... ngày càng "hằng hà", liệu văn minh, văn hóa, giáo dục nước nhà đã được nâng lên “tầm cao mới”?
Thành tích tưởng đóng góp cho xã hội nhưng thật ra đóng góp cho thăng tiến của các quan chức háo danh.Thành tích nhiều: lên. Thành tích ít: xuống.
Nhưng xã hội ta đang lên hay đang xuống ?

Cái hại của chạy theo thành tích là khiến cấp dưới phải nói dối, phải báo cáo những con số không thực, để có “con số đẹp”. Cái hại của chạy theo thành tích là cấp trên, qua con số đẹp được báo cáo, sẽ có cái nhìn không thật về thực tế, dẫn đến những quyết định sai lầm có khi gây tác hại rất lớn.

Xứ ta có thành tích nổi tiếng nhiều lần về “sửa sai” và “rút kinh nghiệm”. Nhưng cái hại to lớn của chạy theo thành tích không chỉ làm cho sai lệch thực trạng. Cái hại nó đã tạo ra là sự dối trá, không trung thực, mà trung thực là đức tính hết sức quý báu để xây dựng xã hội tốt đẹp.

Học sinh bị tát 231 cái vào mặt chỉ là nạn nhân cỏn con của phong trào chạy theo thành tích. Càng chạy theo thành tích càng khiến con người trong xã hội càng dối trá với nhau hơn, càng chịu áp lực nhiều hơn. Nhưng không thành tích lấy đâu thăng tiến công tác? Nan giải.

BIỂN ĐÔNG NỔI SÓNG

(South China Sea of troubles)

"Năm 2020, thế giới cần để tâm nhiều tới Biển Đông".

Bài của Oriana Skylar Mastro, Báo The Economist, WASHINGTON, DC, hôm nay.

Nếu 2019 là năm sự cạnh tranh chiến lược giữa Trung Quốc và Mỹ đảo ngược quan hệ thương mại giữa hai nước, thì năm 2020 sẽ là năm tăng cường cạnh tranh về lĩnh vực an ninh. Sự kiên nhẫn cả Bắc Kinh lẫn Washington đang cạn kiệt thì các kêu gọi hành động đang gia tăng, làm nguy cơ đối mặt ngấm ngầm nguy hiểm có thể xảy ra hơn. Thế giới cần để tâm đặc biệt đến một cuộc bùng nổ đang tiềm ẩn.

Năm 2020, Mỹ sẽ cho tàu bè đi qua eo biển Đài Loan mỗi tháng một lần, thậm chí sẽ có một chiến hạm lớn ghé thăm cảng. Mỹ sẽ tìm cách mở rộng không gian quốc tế cho Đài Loan, ví dụ, mời Đài Loan tham gia tổ chức Y tế thế giới, tổ chức một cuộc viếng thăm bất ngờ cấp chính phủ. Chủ tịch Tập Cận Bình sẽ phản ứng dữ dội, gia tăng tần suất và sự phức tạp trong các hoạt động quân sự chống Đài Loan, gây rối tàu bè Mỹ trong việc đi lại, hạn chế người nước ngoài đến Tân Cương và một số vùng khác của Trung Quốc. Trung Quốc cũng sẽ giở trò mua chuộc các đối tác ngoại giao của Đài Loan từ bỏ liên minh với họ; Haiti sẽ quay lưng với Đài Loan. Trung Quốc sẽ đẩy mạnh chiến dịch truyền thông, gây ảnh hưởng lên các cuộc vận động và các động cơ kinh tế nhằm ủng hộ ứng viên ưa chuộng của họ ông Hân Cao Hùng trong chiến dịch tranh cử tổng thống Đài Loan năm 2020.

Đối phó với bối cảnh căng thẳng leo thang này, TQ sẽ đẩy mạnh đối đầu trong một số tranh chấp lãnh thổ. Ở biển Đông Trung Hoa, nơi TQ và Nhật Bản cùng tuyên bố chủ quyền quần đảo Senkaku/ Điếu Ngư Đài, TQ sẽ tăng cường áp lực quân sự của mình. Quân đội nhân dân Trung Quốc đang đẩy mạnh nhịp độ diễn tập quân sự trong vùng, chấm dứt thời gian tạm dừng từ năm 2107, mở rộng khu vực hoạt động của tàu chiến, tiềm thủy đỉnh, máy bay chiến đấu tại đó. Năm 2020, Trung Quốc sẽ hành xử khiêu khích hơn, kích động sự chia rẽ ngày càng lớn giữa Nhật Bản và Hàn Quốc, phá vỡ sự chống đối chính trị khu vực. Trung Quốc sẽ thực thi các cuộc tuần tra phối hợp cùng Nga trong vùng, với tính toán Mỹ sẽ ngần ngại không muốn thách thức một lúc cả hai đối thủ.

Ở biển Đông, TQ thậm chí còn đi xa hơn nữa. Ví dụ, họ có thể thiết lập thêm nhiều tiền đồn trên quần đảo Trường Sa, “chiếm” bãi cạn Scarborough với máy bay không người lái, quân sự hóa hơn nữa Hoàng Sa và Trường Sa, hoặc tuyên bố hạn chế nhiều hơn đối với tự do hàng hải của những nước khác. Nhưng các nhà lãnh đạo TQ sẽ ngần ngại làm đảo lộn “tình trạng đã rồi” một cách ầm ĩ, bởi lẽ họ đã rất thành công trong việc kiểm soát tình thế “chuyện đã rồi” (de facto) trên biển Đông qua các biện pháp kinh tế, ngoại giao, quân sự và “tằm ăn dâu” về pháp lý.

Ngay cả như vậy, TQ sẽ không ngần ngại hành động nếu các nước cạnh tranh trong khối Đông Nam Á tìm cách củng cố thế đứng của họ. Việt Nam, lấy ví dụ, sẽ đảm nhận chức chủ tịch khối  Asean năm 2020, có thể họ nhân cơ hội đó để điều chỉnh lại bộ Quy tắc ứng xử biển Đông tranh cãi quá lâu, trong đó, TQ muốn thể chế hóa một số chính sách họ ủng hộ như là loại trừ các lực lượng quân sự nước ngoài ra khỏi khu vực. Cũng có thể, tổng thống Philippines, Rodrigo Duterte, sẽ nghiêng về vị trí thù nghịch hơn với Bắc Kinh nếu, lấy ví dụ, tàu TQ tình cờ giết chết người Phi trong một cuộc chạm trán ở các vùng biển tranh chấp. Trường hợp nào đi nữa, TQ cũng sẽ áp dụng lập trường táo bạo hơn nếu họ cảm thấy không còn cần giữ các đối thủ phải đi theo họ.

Mỹ sẽ tích cực vận dụng bất kỳ thay đổi tiềm tàng nào trong làn gió đang dấy lên ở Manila và Hà Nội. Mỹ sẽ thả nổi các lựa chọn ví dụ như đe dọa xét lại vị thế của Mỹ trong việc không đứng về phe nào trong các tranh chấp lãnh thổ, hoặc đặt biển Đông lên nghị trình trong các cuộc gặp cấp cao với TQ và trong các hội nghị quốc tế như G7. Nhưng tổng thống  Donald Trump có lẽ thích chọn các giải pháp kinh tế trong việc cấm vận các công ty và các cá nhân TQ can dự vào các hoạt động bất hợp pháp, quấy rối và cưỡng ép trên các vùng biển này.

Với sự lèo lái mạnh mẽ của quân đội trong chính sách về TQ của Mỹ, bộ quốc phòng Mỹ sẽ thúc ép các nước trong khu vực cung cấp nhiều hơn cách tiếp cận quân sự và sự ủng hộ về chính trị. Sự kiên nhẫn của Mỹ với câu thần chú của các nước khu vực “đừng bắt chúng tôi phải lựa chọn” sẽ không còn nữa trong năm 2020. Nhưng lợi thế quân sự của Mỹ đối với Trung Quốc đang suy yếu dần, trừ phi Mỹ có thêm sự tiếp cận quân sự mở rộng ở Đông Nam Á, TQ sẽ có khả năng thống lĩnh các chuỗi quần đảo gọi là hàng đầu nơi này. Điều đó có nghĩa là Mỹ sẽ phải bắt đầu đòi hỏi các đồng minh Đông Nam Á hãy hành động nhiều hơn. Năm 2020, Mỹ kỳ vọng những nước này đồng ý sự hiện diện quân sự Mỹ bên ngoài bờ biển của họ thường xuyên và lâu dài hơn, cũng như công khai ủng hộ nỗ lực của Mỹ đẩy lùi tham vọng của TQ mở rộng phạm vi ảnh hưởng của họ trên biển.

KHỦNG HOẢNG ĐẾN GẦN

Cả Trung Quốc lẫn Hoa Kỳ đều muốn chấp nhận hiểm nguy để đoạt lấy ưu thế. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi sự cạnh tranh về an ninh này ở biển Đông bùng lên thành một cuộc khủng hoảng. Năm đến sẽ đe dọa trở thành một năm bất ổn không những cho quan hệ Trung-Mỹ mà còn cho các nước trong vùng rơi vào tình cảnh “tên bay đạn lạc”.

TỰ TÁT VÀO MÌNH

Cả nước dậy sóng vì tin tức một học sinh bị tát vào mặt 231 cái đến nỗi phải nhập viện. Thương tổn tinh thần cho học sinh này có thể là sang chấn lâu dài khó mà chữa khỏi.

Trước đây có các sự việc cô giáo nhà trẻ hành hạ trẻ một vài tuổi, bắt học sinh uống nước giẻ lau bảng, đánh, hoặc tát vào mặt học sinh…Tuy không nhiều những việc như vậy, tôi nghĩ ngành giáo dục cũng cần kiểm tra tâm lý, sức khỏe tâm thần, đối với những ai bắt đầu vào nghề dạy học. Biết đâu có những “giáo viên tâm thần” lọt vào đội ngũ “kỹ sư tâm hồn”, gây ra những hành động phản cảm, phản giáo dục như đã thấy mấy năm nay.

Hành động bắt các học sinh trong lớp thay nhau tát vào mặt một học sinh phạm lỗi như vừa rồi không thể kết luận cô giáo có thể đã…mắc bệnh tâm thần.

Tát (đánh) học sinh là điều cấm kỵ, giáo viên nào cũng hiểu. Buộc học sinh tát nhiều như vậy vào mặt một học sinh là một hành vi cố ý : cô giáo đã ý thức hành vi của mình:
• Trừng phạt cái “tội” học sinh vì đã làm việc sai quấy.
• Các học sinh thay phiên tát sẽ ngầm được nhắc nhở: nếu như “tội đồ” kia, các em cũng sẽ bị hình phạt như vậy.
• Thể hiện quyền uy cô giáo là “trừng trị” thay vì “dạy dỗ” học sinh.
• Có thể vô tình, cô giáo đã học và làm theo cung cách “đấu tố” những thành phần "bóc lột" trong lịch sử. Chúng ta nhớ đến những “Hồng vệ binh” ở TQ thời Mao Trạch Đông. Hành vi sai quấy sẽ bị “tập thể” trừng trị.
• Cuối cùng, cô giáo ý thức mình là người “sắt đá”, không lòng trắc ẩn, trước học sinh bé bỏng thân yêu của mình.

Nhưng, tác hại không dừng ở đây, bên cạnh thương tổn tinh thần không bao giờ hồi phục ở học sinh bị tát. Tác hại do ấn tượng hằn sâu vào tâm hồn trong trắng của những học sinh theo lệnh cô đã tát vào mặt bạn mình. Chắc chắn các em không muốn, và không nỡ nào làm như thế. Học sinh nào cũng đều sợ hãi, răm rắp thực hiện “phán quyết” của cô giáo, một phán quyết hết sức tàn nhẫn. Các em vốn hiền lành buộc phải tỏ ra tàn nhẫn với bạn học mình.

Đây là chuyện hiếm, tát 231 cái, rất hiếm, có lẽ trên cả thế giới. Lớn lên, liệu các em có quên hình ảnh cô giáo “thân yêu” của mình lúc mới "chập chững" được cô dạy "làm đội viên đội "hành quyết"? Các em có hối hận hay áy náy, hay sẽ quên đi rất nhanh, chuyện đã cư xử tàn nhẫn với bạn mình?

Còn bao nhiêu chuyện thầy cô cư xử tàn ác với học sinh của mình sẽ xảy ra trong tương lai? Chúng ta không chắc biết. Nhưng rõ ràng những việc làm như thế không phải phản ánh bản chất của nền giáo dục chúng ta.

Thầy cô là những người hiểu biết rất rõ phải cư xử với các em như thế nào, để những công dân tương lai không đối xử tàn nhẫn với nhau, không xem việc “tát tập thể” là cách "giáo dục đạo đức" trong đồng bào mình.

Không thể tái diễn chuyện quá khứ đau lòng; ăn cắp một con gà bị dắt đi giễu từ đầu thôn đến cuối thôn, kèm theo tiếng mõ, tiếng phèng la, và một toán người áp giải “tội nhân” trên cổ treo tấm bảng to ghi rõ “tôi ăn trộm gà”. Cư xử với nhau như người với người, đừng bao giờ cư xử với nhau như cai tù với tội phạm.

Chúng ta không chỉ  trách cứ ngành giáo dục đã xảy ra những chuyện như vậy.
Chúng ta chỉ thắc mắc tại sao chuyện tương tự như vậy đã không chấm dứt hẳn trong môi trường giáo dục, nhưng mỗi ngày một tăng, cường độ mãnh liệt hơn. Đã bó tay rồi sao?

Ngôi trường xảy ra vụ việc.

Hai trăm ba mươi mốt cái tát kia là tin tức “sốt lên rồi hết”, một loại tin tức không khác “xe cán chó, chó cán xe”, chẳng đáng quan tâm bằng tin tức sắp tới sẽ đưa chương trình phòng chống tham nhũng vào học đường hay sao? Những cái tát vào chính mặt chúng ta.

 

Friday, October 24, 2025

TRỪNG PHẠT HAY KHÔNG TRỪNG PHẠT?

Nhân một phụ huynh (hành nghề luật sư) đứng ra cùng các phụ huynh khác bắt cô giáo phải quỳ để “chuộc tội” cô bắt cả lớp quỳ vì một lỗi gì đó mà không ai chịu khai ra.

Cộng đồng mạng mấy ngày nay sôi sục. Anh chàng luật sư phụ huynh bị lên án nhiều nhất vì là đầu têu, cùng mấy phụ huynh khác ép  cô giáo phải quỳ.

 Người ta cho việc bắt cô giáo quỳ là hành động xúc phạm ngành giáo dục, nhục mạ nhân phẩm thầy cô giáo. Cô  thì nghĩ đơn giản, bắt học sinh quỳ là sai nên mình quỳ để chuộc lỗi cũng không sao.

Trong nhà thờ, người ta quỳ hàng giờ, tín đồ nghĩ là quỳ để chuộc tội trước Chúa, có sao đâu. Cũng chính vì nghĩ vậy nên cô bắt cả lớp quỳ vì có một số em phạm lỗi mà chắc không em nào khai ra. Cô đâu biết như vậy là xúc phạm nhân phẩm trẻ em. Và cô đã làm xấu đi hình ảnh một cô giáo trong xã hội. Khi bị buộc phải quỳ, có người bảo cô thiếu dũng khí; có người còn gọi cô hèn nữa. Vị hiệu trưởng, đúng ra, thì ông ta mới là người hèn nhất, thiếu dũng khí nhất: Là anh cả, là lãnh đạo, phải biết đứng ra chịu trách nhiệm, khôn khéo xử lý.

Xã hội bây giờ đâu có biết dũng khí, hay tiết tháo, đức tính rất hiếm trong một số quan chức Việt Nam. Một viên tỉnh phó (Trịnh Xuân Thanh) hay cựu ủy viên bộ chính trị (Đinh La Thăng), những quan chức một thời trọng vọng, tiền hô hậu ủng, mà khi gặp sự cố thì trở thành những chú hề, người khóc lóc, kẻ mếu máo trước tòa xin tha tội. Dũng khí một móng tay cũng không có huống hồ chi một cô giáo, thân cô thế cô, chắc bị viên luật sư phụ huynh kia hù sẽ đưa ra tòa, hay nhẹ hơn sẽ bị mất việc vì xúc phạm nhân phẩm trẻ em.

Sĩ khí hay tiết tháo không còn ở những người này hay có khi không còn ở hầu hết trong mỗi chúng ta? Nguyên do vì sao không còn dũng khí, hay tiết tháo của mỗi chúng ta là vấn đề to tát nằm ngoài hiểu biết của người viết status này.

Mặt nữa, cần nói đến của sự kiện bắt cô giáo quỳ ở chỗ trừng phạt. Cô giáo đáng thương hơn đáng trách ở chỗ muốn học sinh được tốt hơn bằng cách bắt quỳ vì có khi lúc nhỏ, hay cha mẹ cô đã kể, thầy giáo hay phạt học sinh quỳ, thậm chí quỳ trên xơ mít, học sinh lớn lên có ai oán trách thầy đâu, cha mẹ có khi còn khuyến khích thầy, vì phạt học sinh là vì học sinh, muốn chúng ngoan. Cô không lường được học sinh và phụ huynh ngày nay không giống học sinh và phụ huynh mấy chục năm về trước.

Tay luật sư phụ huynh muốn trừng phạt cô giáo quỳ lại là một tình huống hoàn toàn khác. Anh ta bất minh đến nỗi suy nghĩ: Học sinh quỳ thì ‘mày’ (cô giáo) cũng phải quỳ cho biết lễ độ. Ông ta được đào tạo trong một môi trường "mắt đổi mắt, răng đổi răng", nợ (thời gian dài là nợ máu) phải trả bằng nợ (máu). Nếu là một tín đồ kitô giáo, hay một phật tử, được thuyết giảng lấy tình thương xóa bỏ hận thù, hay hãy yêu người ta như mình ta vậy, anh ta sẽ cư xử với cô giáo sẽ khác.

Tôn giáo với những triết lý yêu thương nhân quần, đã bị xem nhẹ thậm chí còn bị dè bỉu trong quá khứ, đã không giúp chúng ta ao dung hơn trong hành xử hiện nay.
Có người hể hả khi vị luật sư kia bị khai trừ đảng. Có người còn muốn nhốt tù ông ta. Tại sao ta không cảm thông hiện nay ông ta cũng dày vò đau khổ vì hành động của mình đã bị dư luận lên án khắt khe, một hình phạt có khi còn nặng hơn là khai trừ đảng hay bị nhốt tù?

Hãy tha thứ bằng lòng bao dung và nhân ái.  Mong những sự việc như trên không xảy ra lần nữa. Ai cũng có sai phạm. Jesus Christ (bên kitô giáo) đã hỏi một đám đông đang kết tội một phụ nữ thông dâm rằng: Ai trong các ngươi không phạm tội, hãy cầm đá mà ném vào người phụ nữ nầy. Tất cả bỏ đi vì ai trong đời cũng đôi lần phạm tội.

Hãy tha thứ cho cô giáo, cho viên luật sư phụ huynh, cho thầy hiệu trưởng, và có lẽ cho cả nền giáo dục của chúng ta, một nền giáo dục đâu phải chỉ một mình nhà nước chịu trách nhiệm.