Sunday, October 19, 2025

SINH KÝ, TỬ QUY.

(Bài không dành cho người quen đọc ngắn).

Mấy hôm nay trên mạng lan tràn hình ảnh nơi chôn một vị chủ tịch nước ở quê nhà, kèm những lời chú thích hầu hết chẳng êm tai. Nhà chức trách, ở đây là tuyên giáo, cần minh định rõ nơi chôn cất vị chủ tịch, quy mô thế nào, để người dân không dựa vào những bức ảnh trôi nổi, không rõ nguồn, rồi bình nghị nhiều thứ gây ảnh hưởng không tốt trong dân chúng.

Nếu nơi chôn cất đúng như trong hình thì to lớn và hoành tráng quá so với những ngôi mộ của chức sắc ngang cấp trước đây.Nhân đây, xin nói về nghi thức tang lễ và việc an táng nói chung, không cứ chi lãnh đạo.

Hơn chục năm trở lại đây, đời sống dân chúng khá hơn trước, việc tổ chức tang lễ và chôn cất thân nhân của họ có chiều hướng “giàu có” hơn, không tránh có nơi trở nên rình rang hơn và tốn kém hơn.Xuất hiện những nghĩa trang mấy chục, thậm chí mấy trăm mẫu tây, xây dựng kỳ công và mênh mông, như những địa điểm du lịch, đáp ứng nhu cầu ngày càng cao của người dân dành cho người thân đã ra đi.  Đây là nhu cầu chính đáng và có thật. Nghĩa tử là nghĩa tận, chúng ta luôn luôn nghĩ như vậy, nên tất cả mọi người đều cảm thông đối với những nghi thức liên quan đến người quá cố.

Người ta cũng không thắc mắc có những đám tang, xe hơi đưa tiễn  kéo dài cây số, vàng mã như đô la âm phủ thả ngợp trời; những buổi ca nhạc tưng bừng bên cạnh quan tài sáng chói đèn màu, mọi người vào ra ồn ả, ăn nhậu nói cười như trong một đám cưới, không phải đám ma.

Khi chôn cất xong, người ta xây cho người chết những ngôi mộ nguy nga như biệt thự, thậm chí có người chăm sóc coi ngó thường xuyên như một ngôi nhà. Có tiền mọi người có quyền giành cho mình những điều tốt nhất. Nhưng liệu những người còn sống có được lo liệu đầy đủ như người đã mất hay không?

Liệu mọi người có được diễm phúc khi quá cố như thế không? Hay có những người lặng lẽ mang thân nhân mình về quê xa lắc xa lơ, tìm một huyệt mộ rẻ tiền,  bỏ lại con cháu vì không đủ tiền được chôn ở những nghĩa trang toàn những ngôi mộ của những người giàu có?  Hay phải thiêu đi cho đỡ tốn kém, gởi đâu đó vào một ngôi chùa, có chỗ phải đóng phí hằng năm?

Câu  trả lời hẳn là mặc kệ? Mạnh ai nấy lo, đèn nhà ai nấy rạng.

Đến một lúc nào đó với sự bùng nổ dân số, người chết tăng lên, việc xây cất nhiều ngôi mộ chiếm nhiều đất sẽ làm cho đất nước đủ chỗ chôn người hay không? Trung Quốc thời Mao Trạch Đông từng phá những nghĩa trang rộng lớn cổ xưa lấy đất cho canh tác.

Chúng ta sẽ không sợ hết đất cho người quá cố, khi có người sở hữu hàng mấy mẫu tây dành cho chỉ một hay vài ngôi mộ?

Tai sao ta không thực hiện ngay từ bây giờ việc chôn cất, mỗi người một diện tích nhất định, không kể vua quan hay dân thường, kẻ nghèo hay người giàu. Hoặc hay hơn nữa: hỏa thiêu, vừa ít tốn kém, vệ sinh, vừa không mất thêm nhiều đất?

Tôi có cảm tưởng chúng ta là một dân tộc “trọng âm”, ít “trọng dương”. Trọng người chết hơn trọng người sống. Nói về chết chóc là điều…úy kỵ, ít tai dám bàn. Cúng kiến thiếu sót hay lễ “bạc” lo sợ bị “quở phạt”. “Chết là hết” không phải là quan niệm chính thống của  con người. (“Tử giả biệt luận", Khổng Tử)

Người chết, theo suy nghĩ thông thường, dường như ở một thế giới luôn gần gũi người sống. Mọi thăng trầm của  người sống dường như gắn chặt nhờ quan tâm của người chết. Ông bà sẽ quở phạt con cháu nếu không lo đàng hoàng cho họ khi chết, do đó lúc chết con người được đối xử như sống, có khi còn hơn khi sống. (“Sống chẳng cho ăn, chết làm văn tế ruồi”)

Nghèo thì mộ đất, xi măng, khá hơn thì mộ gạch men, khá hơn nữa thì mộ đá hoa cương, giàu có thì mộ hoành tráng, nguy nga. Cúng, ngoài hoa quả gà heo, còn có áo quần tiền bạc gọi là vàng mã. Có cả những chiếc xe hơi bằng giấy to gần như thật hay một căn nhà lầu tổ chảng đốt cho người chết, khói bụi mịt mờ.

Cúng càng to, xây mộ càng lớn,  người khuất càng phò hộ, chứ không phải cúng bái, xây mộ để thể hiện lòng cung kính người sống dành cho người đã khuất. Nếu “xử sự” không “đàng hoàng” với người chết, người sống sẽ bị…người chết “quở bắt” ư?

Ban đầu là hiếu nghĩa với người chết sau thành “mặc cả” với họ, càng “cao lễ càng dễ thưa”. Do vậy, việc hỏa thiêu ít được chấp nhận trừ những người thành tín bên Phật giáo, xem cuộc sống vô thường, hoặc những người am hiểu lẽ đời, sống ở thác về, về với cát bụi, về bên kia cõi vĩnh hằng…họ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Và hỏa thiêu là lựa chọn không mong muốn của người…nghèo thành phố.

Tôi nghĩ người đã chết không bao giờ trách móc người còn sống. Họ sẽ yêu mến người sống hơn khi người sống tiết kiệm, dành tiền ma chay, chôn cất cho họ, làm những việc hữu ích cho gia đình, cho người nghèo khổ.

Người phương Tây ít coi trọng mồ mả, ít tổ chức chôn cất tốn kém, ông bà họ bắt họ nghèo khổ lam lũ mãi sao? Hay họ ngày càng giàu, càng sang hơn ta?

Người chết mà “giận” người sống, bắt họ gặp tai ương khi không lo liệu họ tươm tất khi qua đời, có lẽ người sống sẽ … “tiêu mạng” rất nhiều. Người chết không như người sống, thích… “trả đũa” đâu.

Nếu trả đũa được, hàng trăm ngàn người nằm dưới những ngôi mộ trong các nghĩa trang quân đội VNCH bị quy hoạch hay hàng trăm ngàn  liệt sĩ miền Bắc nằm trong núi rừng sẽ “bắt” người đã giết chết họ để trả đũa từ lâu. Người chết ở nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi, Sài Gòn (cũ), nếu linh thiêng sẽ “vặn cổ” ông nào còn sống ra lệnh  đào mộ họ lên lấy đất cho dân sinh.

Hỏa thiêu sau chết nên là chọn lựa cần được xã hội nhìn nhận như là giải pháp tương lai trong việc giải quyết nạn thiếu đất, lại ít tốn kém , hợp vệ sinh…đồng thời giảm đi cảm giác bất công cho người sống: mồ mả ông bà mình sao không hoành tráng bằng mồ mả những người có thân nhân giàu có; mồ mả người dân không to lớn bằng mồ mả của cán bộ chức quyền. Sẽ giảm đi "thi đua" xây mộ, người chết sau to hơn người chết trước.

Để việc an táng người quá cố gọn nhẹ, tiết kiệm, vệ sinh, chính nhà chức trách, nói rõ ra, chính cán bộ phải là người đi đầu, làm gương.

“Cán bộ đi trước, làng nước theo sau”.(HCM). Tổ chức tang lễ nên nghiêm trang mà giản dị.  Chôn cất trọng thể mà tránh phô trương.

Người dân nhìn nhà nước thiện cảm hơn nếu họ thực hiện việc an táng người có địa vị cao trong xã hội một cách khiêm tốn, đơn giản cho mọi cấp trừ những trường hợp đặc biệt như đại tướng Võ Nguyên Giáp vừa qua.

Đất nước không thể để quý vị đầu não quốc gia phải bận rộn và mất thì giờ quá nhiều cho  những cái chết của cán bộ cao cấp đương chức hay về hưu; họ rất là nhiều vì sống rất khỏe,  rất lâu.

Đất nước sẽ nhẹ nhàng hơn, ấm cúng thân tình hơn, cho những quốc tang, “tỉnh tang”, “huyện tang”, “xã tang”, “ấp tang”.

Cán bộ cấp dưới như ấp, xã, huyện, tỉnh…có quan chức mất đi đều được thông báo cho cán bộ đến thăm viếng, phúng điếu khắp địa bàn họ sống, tùy theo phẩm trật chức tước người chết và các cấp đó cũng có những ban tang lễ lập ra gồm nhiều quan chức còn sống. Chúng ta tính được có bao nhiêu tang lễ như thế ở khắp đất nước này và đã tiêu tốn bao nhiêu thì giờ, tiền bạc của  xã hội, nhất là của các cấp lãnh đạo địa phương ?

Chưa thực hiện được việc hỏa thiêu chủ tịch Hồ Chí Minh vì nhà chức trách muốn duy trì thi hài cụ cho hậu thế thăm viếng, nhằm thỏa lòng ao ước của người dân chưa hề thấy cụ, con cháu hay những truyền nhân ít ra nên học từ di chúc của cụ một tập quán hết sức văn minh là hỏa thiêu cho người chết.

Nếu hỏa thiêu không phải là xu thế tất yếu trong tương lai thì cũng nên quy định bằng pháp luật: Mọi người từ ngài chủ tịch nước đến dân thường phải như nhau trong việc cấp (miễn phí) đất để chôn khi qua đời. Sống không công bình được do hoàn cảnh thì chết đi cũng nên thể hiện công bình lần cuối:  2 mét đất như nhau, “đất đai thuộc sở hữu toàn dân” mà.

Người xưa có câu:

"Vị qui tam xích thổ, nan bảo bách niên thân.

Ký qui tam xích thổ, nan bảo bách niên phần"

(Chưa về với ba thước đất cũng khó mà giữ được thân mình đến trăm tuổi. Đã về với ba thước đất cũng khó mà giữ được cái mả đến trăm năm) Bài đăng 7 năm trước.

Ảnh: Có tính cách minh họa; không chắc là nơi yên nghỉ của một chủ tịch nước quá cố.

TẠI BÀ ÂU CƠ VÀ ÔNG LẠC LONG QUÂN

Là người thích sử, đọc tới chuyện 50 con lên núi, 50 con xuống biển, con cháu Rồng Tiên, 60 năm sau, tôi thấy “hận” hai vị khai sinh ra nước Việt Nam ngày nay. Đẻ ra 100 trứng, còn hơn rắn, nhưng đây là rồng, thôi cũng là vinh hạnh. Ông, Bà không ở chung mà lại chia con- chỉ có ly dị mới chia con- mỗi người mỗi ngả: “Anh đi đường anh tôi đường tôi. Tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi”.

Dã sử hay chính sử cũng là sử. Nhưng sự hình thành dân tộc VN bằng sự chia cắt thì thật là đau đớn. Có thể là dã sử, có thể  là chính sử. Và cũng có thể là qua câu chuyện, tổ tiên  chúng ta muốn nhắc nhở con cháu luôn nhớ: CĂN TÍNH của người Việt là sự chia rẽ? Chia rẽ là điều có từ huyết thống? Hãy cẩn thận.

Khi xem (không phải đọc) status của ông Thái Bá Tân đăng ảnh một tờ lịch có ghi ngày 30 tháng 4. Tờ lịch bằng mực đen. Không có bài thơ (ông làm thơ ngụ ngôn 5 chữ rất đặc sắc) hay chú thích nào cả. Nhưng phản hồi, đến lúc tôi viết bài này (là 7.30 tối), có 244 còm và 14 chia sẻ. Ông không có một chữ nào cho bức ảnh, nhưng có hàng trăm lời nhận xét, phản bác có, đồng ý có, nhưng lên án thì nhiều hơn. Tôi trích một vài comments (không sửa):

_ Nguyễn Trung Kiên: Đăng hình này mà đang được ngồi ở đất nước Việt Nam là ông vẫn còn được ưu ái và may mắn đấy! Đất nước này đã nuôi dưỡng ông đến tuổi này rồi mà giờ đây không biết ơn, tự hào..! Cạn lời với ông quá !

- Vũ Thị Minh Hòa: Đăng hình này tôi ghê tởm con ng ông...khg khác gì bọn phản động.

- Tuan Do: Một thằng không phải đi bộ đội ngày nào giờ c.ắn cà.n.

- Ha Nguyen: Ông giỏi sao ông không sang Mỹ, sang anh ,sang Pháp mà sống đi ,còn ngồi đó mà than cái nỗi gì. Giá đình ông đang được sống trong một đất nước bình Yên tốt đẹp, thế mà ông còn chống phá với những tư tưởng tiêu cục ,ông có biết cả hàng triệu còn em Việt nam đã đỗ máu vì mảnh đất này không ,thôi già rồi thì mình cứ an phận cứ để cho còn cháu lo ông ạ ,trước tôi rất nể phục ông vì ông là một con người trí thức ,nhưng giờ thì tôi phải nói thật mong ông thông cảm.

- Cường Phạm: Bao nhiêu người đã ngã xuống để có ngày 30/4/1975. Người VN ai cũng tự hào mà sao lại đưa hình ảnh này. Hết thuốc chữa

Hàng trăm chứ không phải hàng chục nhận xét khác còn cay nghiệt hơn ngoài những nhận xét trung dung hoặc “cảm thông” tôi không chép ra đây.

Tôi hết sưc  ngạc nhiên, tại sao người ta chỉ căn cứ vào một con số trên tờ lịch để đả phá người đăng nó dù bên bức ảnh không có một nhận xét cá nhân nào?

30 tháng 4 không phải là ngày trọng đại? Trọng đại hơn khi đó là kỷ niệm 50 năm, nửa thế kỷ, một dấu mốc vô cùng quan trọng. Những ai 30 tuổi nhìn thấy kỷ niệm 2025 sẽ khó mà còn sống để xem kỷ niệm ngày chiến thắng 50 năm nữa. Ngày 30 tháng 4 đánh dấu một trang sử oai hùng: Mỹ là nước không thua ai trong mọi trận chiến. Họ chỉ thua ở chiến tranh Việt Nam.

Thái Bá Tân đăng một tờ lịch ghi nhớ ngày 30 tháng 4 mà hàng trăm người nhảy vô chửi bới ông. Tại sao?

Tại ông Lạc Long Quân và bà Âu Cơ chia rẽ nhau quá sớm. Hai ngài có con cháu mãi noi gương?

2 THÁNG 9

nghĩ về “tầm nhìn”.

Không đồng ý với lựa chọn chủ nghĩa cộng sản cho đất nước của chủ tịch Hồ Chí Minh nhưng tôi hết lòng kính trọng ông qua 2 bản TUYÊN NGÔN ĐỘC LẬP và  DI CHÚC.

Khi trích dẫn  hiến pháp Mỹ và tuyên ngôn cách mạng Pháp trong tuyên bố độc lập năm 1945, cụ đã mong muốn nền cộng hòa non trẻ VN đi theo nền cộng hòa và dân chủ tiến bộ phương Tây- một tầm nhìn 80 năm.

Một tầm nhìn thời đại nữa , hơn 60 năm trước, lại xuất hiện trong di chúc: hoả táng và trồng rừng.

“Tôi yêu cầu thi hài tôi được đốt đi, tức là “hoả táng”.  Một yêu cầu hiếm thấy của một lãnh tụ trong khi ở Liên Xô, Lê Nin được ướp xác. Và cũng là một yêu cầu hiếm thấy ở các lãnh tụ nổi tiếng khác trên thế giới, nếu không nói là rất hiếm hoặc không có. “Suốt đời tôi hết lòng hết sức phục vụ tổ quốc” nhưng cụ yêu cầu: “ Sau khi tôi qua đời, chớ nên tổ chức điếu phúng linh đình để khỏi lãng phí thì giờ và tiền bạc của nhân dân”.

Cụ còn khuyến khích việc hỏa táng: “Và như thế đối với người sống đã tốt về mặt vệ sinh, lại không tốn đất ruộng”.

Tầm nhìn. Một tầm nhìn xuyên thời đại. Không có nghiên cứu nào về sự tác hại của xác người chết sau khi chồn nhưng mọi người đều hiểu xác thối rữa rất nguy hiểm vì chứa nhiều vi trùng vi rút gây bệnh. “Đốt” là "vệ sinh" nhất. Thấy ra sức khỏe của người sống bị ảnh hưởng bởi chôn xác, ai như cụ không?

NGƯỜI VIỆT, GIỎI SAO NGHÈO?

Đề tài này “hùng vĩ”  quá. Nhưng không vì hùng vĩ mà không nói tới. Ông Tô Lâm có nói tới Sài Gòn. Mấy chục năm trước(1960) , người Singapore qua Chợ Rẫy chữa bịnh là không phải dễ. Nhưng nay, người Việt phải qua Sing để chữa những bịnh trầm trọng (Võ Văn Kiệt, Nguyễn Bá Thanh). Vì sao?

Tôi cũng chẳng biết vì sao. Nhìn hai hình bên dưới, chúng ta sẽ hiểu vì sao.

Một “thiết bị” giúp người dùng tận thu tất cả phần trong hộp kem đánh răng. Thật đơn giản. Phần lớn kem đánh răng có vỏ hộp bằng nhựa. Nhẹ, mềm, dễ nặn (kem). Không như thời xưa, vỏ hộp bằng nhôm mỏng, nặn tới đâu, kem ra tới đó. Hộp nhựa không như thế. Kem gần cạn, người dùng phải bóp từ đáy tới đầu kem mới ra trên bàn chải. Nay, khỏi phải cực nhọc như thế. Có dụng cụ ra đời, tôi tạm đặt, dụng cụ nặn kem(đánh răng). Phần nhựa hộp kem sẽ cuốn lại, phần kem bên trong sẽ ra khi vặn nút chỉnh màu xanh (xem hình).

Một dụng cụ chẳng lấy gì làm to tát. Nhưng nó cho tôi suy nghĩ, người chế ra nó- có lẽ là người Việt chúng ta- có sự nhạy bén trong tư duy. Mà người VN rất giỏi “xử lý tình huống”, hơn 2500 năm trước, ông Khổng Tử gọi là “kiến cơ nhi tác”.

Trong chiến tranh, tôi muốn kể chuyện Việt cộng . Kể chuyện Việt kiều…rối ren lắm. Nói nhiều về VNCH sẽ dễ bị quy vào tội…chống phá nhà nước. Việt cộng rất khôn ngoan.

Những vụ pháo kích vào các đồn lính hay khu chỉ huy quân sự bên VNCH của VC dễ bị “bắt bài”. Quân Mỹ trong chiến tranh VN có lẽ đã sử dụng GPS (hệ thống định vị toàn cầu). Họ phản pháo rất chính xác và cảnh báo cũng rất chính xác. Vợ tôi thực tập ở bịnh viện Nhi Đồng Hoà Khánh (Đà Nẵng), rất nhiều bác sĩ và y tá người Mỹ. Khi nghe còi báo động, tất cả nhân viên y tế và bịnh nhân đều đã an vị dưới hầm bao cát chống pháo kích. 5, 10 giây  sau, đạn pháo nổ thật. Bịnh viện này nằm gần căn cứ Harking của  quân đội Hoa Kỳ.

Phản pháo thì ở nơi bắn pháo, quân Cách Mạng sẽ chẳng toàn thây vì “pháo bầy “ (rất nhiều khẩu bắn) của địch. Thế là, sáng tạo của VC để tránh thương vong rất thành công.

Sau khi chỉnh tọa độ pháo, quân CM không phải trực tiếp kéo cò súng. Họ dùng thiết bị kéo cò. Đó là thùng nước đục thủng lỗ. Khi nước đầy, cò súng vẫn giữ. Khi nước cạn, trọng lượng nước không đủ để “giữ” cò súng. Cơ bẩm kích hoạt. Pháo (có khi là hoả tiễn) phát nổ. Ông nội người Mỹ có phản pháo thì chẳng rụng cọng lông của VC. Họ rời nơi đạn pháo đời tám hoánh. Nghe kể lại như thế chứ tôi có theo VC đâu mà biết.

Như vậy, người Việt rất khôn ngoan và rất giỏi. Khôn và giỏi sao lại “lẹt đẹt” đi sau một số nước Đông Nam Á mấy chục năm nay ? Bây giờ, tôi có thể nói hùa theo người khác mà không sợ bị ghép tội phản động. “ Điểm nghẽn của điểm nghẽn là thể chế”.  (Lời của ông  tổng bí thư Tô Lâm).

Thể chế nào mà cộng đồng người Việt đôi ba triệu người từng là thân phận thuyền nhân có 5 người là tướng lĩnh trong quân đội Hoa Kỳ? Thể chế nào mà một phụ nữ người Việt (bà Giao Phan) chỉ huy việc chế tạo hàng không mẫu hạm Hoa Kỳ? Thể chế nào mà bà Dương Nguyệt Anh chỉ huy chế tạo hàng chục loại vũ khí tối tân cho Hải quân Mỹ? Thể chế nào mà một nhà toán học (có giải thưởng Fields- như Nobel thế giới) Ngô Bảo Châu được trọng dụng?

Nhìn dụng cụ nặn kem; nghe kể lại sự sáng tạo của mấy anh du kích trong chiến tranh đối phó với người Mỹ; nhìn những thành tựu của người Việt di tản ra nước ngoài- nhất là ở Mỹ, tôi suy nghĩ, vì đâu mà người Việt “nên nỗi” ngay trên quê hương mình ? Kêu gọi bước đầu 100 trí thức Việt kiều về nước, dù sẽ và rất khó khăn- đòi hỏi sự hoà hợp và tương kính- là khởi đầu cho một giai đoạn, mà giỏi không thể nghèo.

Không thiếu nhân tài đất Việt. Chỉ thiếu thể chế cho nhân tài phát triển. Chuyện đơn giản, ai ai cũng thấy, nhưng hiếm ai tự vấn, tại sao “giỏi lại nghèo”.

CHUYỆN CHIẾC CẦU ĐÃ GÃY

Tôi không định nói về bài hát của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, người cùng quê với tôi. Tôi chỉ nhắc đến  chiếc cầu đã gãy của quê hương Đại Lộc chúng tôi: Cầu Hà Tân.

Xây cầu là để kết nối bờ sông này với  bờ sông kia, chia cách sẽ không còn. Có thể những chiếc đò nhỏ sẽ làm nhiệm vụ đưa đón những người muốn qua lại dòng sông ngăn cách. Nhưng ghe đò không thể làm yên lòng những người đi qua dòng sông có khi dữ dội có lúc gầm gừ đe dọa vào những mùa  mưa lũ, nước trên nguồn đổ về cấp tập. Chiếc cầu là sự kết nối yên bình nhất. Và đáng yêu nhất, chiếc cầu có tên Hà Tân in đậm trong tâm khảm không những với những người già chúng tôi. Chiếc cầu kết nối hai bờ là kỷ niệm của những chàng trai, cô gái nhìn những bạn học của mình thong thả đi hocj qua cầu, tà áo trắng của những cô gái phất phơ sâu đậm nếu có những bạn trai qua cầu nhìn lại hay đi sau nhìn tới. Không phải “yêu nhau cởi áo cho nhau/ về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay”.

Cầu Hà Tân có lẽ xây dựng từ thời tôi chửa sinh ra. Khi lập đồn Hiên, người Pháp đã đi lại từ Hội An lên đồn bằng xe cam nhông. Họ không thể đi qua phà mà chưa chắc thời đó có phà. Như vậy cầu Hà Tân phải xây trước 1954 hàng chục năm.

Chiếc cầu trải qua bao thay đổi lịch sử. Năm 1958, học sinh chúng tôi tập trung bên kia đầu cầu hướng về Hội An để chào đón tổng thống Ngô Đình Diệm đi kinh lý từ Kon Tum về Quảng Nam, qua quốc lộ 14B. Tôi còn nhớ, hàng nghìn người tụ họp bên kia cầu Hà Tân, vị trí trống trải, rộng rãi để có dịp “chiêm ngưỡng” vị tổng thống đầu tiên đi qua xứ sở nửa rừng nửa đồng bằng của chúng tôi, có tên là Thường Đức – quận Thường Đức. (Nghe đâu, chính quyền sẽ phục hồi cái tên này để đặt cho đơn vị xã mới, nhưng vì bắt chước giọng nặng của những người tạo nên chiến thắng từ miền Bắc, mở màn cho cả miền Nam một đơn vị quận lỵ được “giải phóng” (1974), Thường Đức đổi thành Thượng Đức).

Nhồi sọ. GS, TS cũng bị à?

Tôi có may mắn quen vài người trí thức khoa bảng vời vợi (so với tôi). Có vị là giáo sư luật ở Mỹ được các đại học tiếng tăm ở VN mời về thỉnh giảng. Có vị là giáo sư dạy về ngữ học ở Hoa Kỳ. Có vị cũng là giáo sư luật, từng là nữ thẩm phán người Việt đầu tiên tại Mỹ. Có vị là tiến sĩ, từng vận động tranh cử tổng thống cho Dukakis cùng với Bill Clinton (khi ấy là thống đốc) và từng là cố vấn về giáo dục cho một thủ tướng VN.

Tất nhiên họ là người quen  "ảo" trên facebook, dù có nói chuyện trực tiếp hay qua email. Và tất nhiên, ở VN tôi cũng có nhiều bạn học- không phải bạn ảo- là tiến sĩ, phó giáo sư, hiệu phó đại học...có thể đếm năm bảy người . Nhưng nhận thức của họ không giống nhau: Tôi muốn nói những người quen có nền giáo dục Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ  và những bạn học hấp thu nền giáo dục CHXHCNVN.

Điển hình nhất là về chiến tranh Ukraine. Tất cả- chứ không phải một số- bạn tiến sĩ, giáo sư ấy đều cho Putin và điện Cẩm Linh  thuộc chính nghĩa. Zelensky và Kiev thuộc "con rối" của phương Tây và NATO. Cãi văng nước miếng, tôi vẫn "thua" họ những trí thức XHCN. Chúng tôi tranh luận về vấn đề này. Ví dụ, họ lập luận Nga coi Ukraine là lãnh thổ từ xưa  của mình trong lịch sử, việc thu hồi lãnh thổ là lẽ đương nhiên. Tôi nêu cũng ví dụ lịch sử: Campuchia (nếu có người tài như Putin) có thể thôn tính một phần lãnh thổ VN (phía Nam) vì từ xưa đây là vương quốc của họ. Họ nói tôi sai vì so sánh khập khiễng. Nhưng tôi lại thấy đúng- nếu suy luận.

Khi đọc bài này (bên dưới), tôi mới ngộ ra, những người có bằng cấp cao trong hệ thống giáo dục XNCN đọc sách nhiều nhưng là sách chuyên môn. Còn đa số không đọc "hầm bà lằng" như...tôi nên tư duy mỗi "bên" mỗi khác. Tác giả bài viết, ông Dương Quốc Chính, một kiến trúc sư,  là người tôi rất hâm mộ. Suy nghĩ của ông là suy nghĩ của những người hiểu biết. Đọc bài ông viết, tôi mới thấy trí thức có nhiều loại. Theo tôi, những ai thức tỉnh được người khác, họ là trí thức. Những ai dùng trí tuệ của mình để ru ngủ người khác không phải là trí thức. Họ là trí...ngủ.

KHAI HÓA VĂN MINH

Đã khá nhiều người hỏi mình câu đại ý: "Anh cho em biết kinh nghiệm đọc sách, sao anh đọc được nhiều thế, giới thiệu cho em sách nọ sách kia...". Đại khái là hỏi về kinh nghiệm đọc sách. Nhân tiện có chuyện gây tranh cãi rất nhiều về bài báo "Tuyên giáo phải khai hóa văn minh" của ông Vũ Ngọc Hoàng (VNH), nên mình viết status này luôn, vì có liên quan. Đa số rất bức xúc khi thấy tác giả cho rằng TG phải có  nhiệm vụ khai hóa cho dân. Đọc câu đó đã phát rồ rồi nên chẳng quan tâm đến các nội dung khác của bài báo nữa! Đây chính là kinh nghiệm khi đọc, nhất là đọc cái gì dài dài, như là sách.

Nói thật là mình cũng chẳng dám khoe là đọc sách nhiều, vì đọc sách chẳng biết thế nào là nhiều, mình đọc vài trăm cuốn, lại có người đọc vài ngàn cuốn, núi cao lại có núi cao hơn. Mình chỉ dám nhận là đọc sách nhiều hơn mức trung bình của người VN. Vì người VN đa số là ít đọc! Các GS TS hàn lâm học nhiều, bằng cấp nhiều, mới đọc thiên kinh vạn quyển, vì đọc là nghề của họ, mình chỉ là nghiệp dư thôi.

Mình cũng không phải là người có trí nhớ tốt, vì ngày xưa học mấy môn thuộc lòng cùng chỉ trung bình. Có chăng là mình chỉ có trí nhớ logic, tức là nhớ các sự kiện là chuỗi nhân quả. Chính thế, để nhớ lâu, thì mình hay tự xâu chuỗi các sự kiện, con tằm nó đẻ ra tơ, tơ dùng để may áo, thế mới nhớ được về con tằm! Rất may là cách làm đó nó tốt cho việc đọc sách, nhất là sách lịch sử, chính trị. Vì các sự kiện thường xảy ra do các lý do biện chứng, ít khi là ngẫu nhiên.

Bí quyết để đọc được nhiều, nhanh và nhớ lâu là gì?

Bí quyết là chả có bí quyết gì cả. Tất cả những lò luyện đọc sách mà lật trang như đếm tiền theo mình là lừa đảo hết. Đọc sách  như tập chạy marathon. Chạy mãi thành quen, như người ta đi bộ, thấy nhẹ nhàng như không, thích nhanh thì nhanh, thích chậm thì chậm, tùy hoàn cảnh. Tất nhiên cũng có vài bí quyết để đọc nhanh, nhưng nó thiên về mẹo vặt, đọc nhanh để làm gì nếu không nhớ được, không móc nối được sự kiện, không phân biệt được đúng sai?

Mình đọc sách từ rất sớm, chắc tầm lớp 5 bắt đầu đọc tiểu thuyết và đủ các loại hầm bà lằng, cày hết. Chính vì kinh nghiệm đó nên mình vẫn khuyên nhiều người là nên cho trẻ con đọc sách sớm, từ khi chúng nó bắt đầu biết đọc. Bởi vì lứa tuổi ham hiểu biết của trẻ là từ khoảng 6 tuổi tới khoảng lớp 10. Giai đoạn này rất quan trọng, vì trẻ nó đọc sách không vụ lợi, có nghĩa là nó đọc chỉ vì nó cần hiểu biết cái mà nó thích, chứ nó không quan tâm kiến thức đó sau này để làm gì. Còn người lớn thì khi đọc sách thường hay thực dụng, hay tự hỏi "Đọc sách này để làm gì?". Chính vì sự vụ lợi đó nên dân VN không đọc hoặc chỉ hay đọc sách giáo trình, self-help, sách dạy làm giàu và sách thiên về giải trí. Người ta ít khi đọc sách vì kiến thức mà không ra tiền hoặc không ra 1 lợi ích trước mắt gì đó. Ví dụ cuốn Đắc nhân tâm bán rất chạy, vì nó dạy người ta cách quan hệ, cách mua chuộc lòng người. Sách của Tony buổi sáng cũng vậy. Đó là kiểu đọc sách thực dụng của người lớn, khi chúng ta đã có lý trí.

Nhưng mặt trái của cách đọc sách đó là chúng ta sẽ chỉ có kiến thức hạn hẹp ở những thứ mà chúng ta thấy cần, tiếc rằng đa số những kiến thức mà ta thấy cần là quá ít so với kho tàng kiến thức nhân loại. Chúng ta, con người XHCN, đã không được giáo dục khai phóng nhưng chúng ta lại lười đọc sách hoặc không bao giờ đọc sách, tức là chính ta cũng tự ngăn cản sự khai phóng bản thân. Bởi vì trước khi đọc, chúng ta thường đặt câu hỏi: "Đọc sách này để làm gì?" Và đa số câu trả lời là "Chả được tích sự gì". Vì thế mà chúng ta chẳng có nhu cầu đọc sách gì hết. Vì không đọc vẫn kiếm tiền tốt, vẫn quan hệ tốt.

Ví dụ nhỏ là con gái mình, hơn 1 năm nay nó nghiên cứu về các loài khủng long, thiên văn học, các nền văn minh Ai Cập, Hy Lạp và...các loài mèo, gần đây thêm sách dạy vẽ và gập giấy! Người lớn chúng ta sẽ thấy nó rảnh háng quá, đúng không? Mình thì chiều nó hết, miễn là nó thích đọc là mua cho nó sách, dù sách trẻ con rất đắt, vì màu mè. Bởi vì khi trẻ còn có đam mê tìm hiểu lĩnh vực gì đó thì ta phải tìm cách nuôi dưỡng đam mê đó cho nó. Chỉ cần lờ đi vài năm nữa, khi mà trẻ học được thói thực dụng của người lớn, thì nó sẽ không bao giờ đọc những thứ "vô bổ" đó nữa. Thay vào đó là nó chăm chỉ học Toán, học Văn...để học thật giỏi, điểm thật cao, đó là kiểu thực dụng của trẻ con theo định hướng thực dụng của bố mẹ chúng.

Chính vì mình đọc sách từ bé và hầm bà lằng thế, nên mình có nền tảng kiến thức rộng 1 cách tự nhiên, chẳng cần ai ép. Chính thế nên bây giờ mình hay bị chửi là cái quái gì cũng chõ mồm vào được, làm gì có chuyên môn mà chém?! Đấy là do cái não trạng của người Việt chúng ta, vốn được đào tạo chỉ để làm chuyên gia, hoặc culi, nên trong đầu tự nhiên có phản xạ là cứ phải được đào tạo chuyên sâu thì mới có thể hiểu được sâu về 1 lĩnh vực nào đó. Người ta không thể tin được ai đó không có bằng cấp chuyên ngành mà có thể hiểu được về lĩnh vực trái ngành. Đó là thứ tư duy ngụy biện, nó ăn sâu vào não người Việt rồi.

Từ thói quen đọc sách sớm, cộng với việc tự học cũng sớm tương tự, nên mình khá thoải mái khi tìm hiểu về 1 lĩnh vực hoàn toàn mới mà thấy cần biết. Chẳng hạn như khoa học chính trị và kinh tế vĩ mô mình mới tự đọc sách khoảng 5 năm nay. Lịch sử thì chắc cỡ 20 năm hoặc hơn, tất cả đều hoàn toàn trái ngành. Còn kỹ năng viết thì nó đến 1 cách tự nhiên, do...chửi nhau trên mạng nhiều! Viết kém trên mạng thì không bị điểm thấp, nhưng bị chửi ngu như chó, như bò, nên phải phấn đấu thôi!

Khi tự đọc, tự học được đủ nhiều và sớm thì tự nhiên sẽ được tự do tư tưởng, sẽ tự diễn biến thôi. Đa số bò đỏ là do ít đọc. Một số GS TS vẫn là bò đỏ là do bị nhồi sọ quá lâu, không có cơ hội đọc sách nhiều lề, tức là họ ít có cơ hội tự học, tự đọc từ bé, nên khi trưởng thành họ sẽ có xu hướng tự nhồi sọ chính mình thêm và lảng tránh sự thật. Mình không thể tin rằng ai đó đọc sách đủ rộng lại có thể thành bò đỏ, còn thiên tả thì không sao, đó là sự lựa chọn cá nhân.

Tất cả câu chuyện dài mình kể bên trên chính là quá trình tự khai hóa văn minh. Bất cứ ai, nhất những người giàu lòng tự ái như người Việt, mà nghe thấy ai đó nói là họ khai hóa văn minh cho mình là sẽ nổi điên ngay. Ngay như người Pháp hay Tàu ngày xưa rõ ràng là khai hóa cho người Việt trong quá trình xâm lược, nhưng vẫn bị người Việt chửi như thường! Thế nên 1 ông cựu phó Ban TG mà dám chém như vậy thì rõ ràng là sẽ bị chửi nặng.

Nhưng mình thì nghĩ khác, mình ít quan tâm đến cảm xúc như vậy, dù biết thừa câu nói đó khá là hoang tưởng! Mình quan tâm đến những ẩn ý phía sau câu đó hơn, vì thực sự nó nhạy cảm hơn nhiều, với chính quyền, với ngành tuyên giáo. Câu "TG phải khai hóa văn minh" chỉ là 1 câu mang tính mong muốn, nó không hề khẳng định rằng TG ĐÃ KHAI HÓA VĂN MINH, đại khái cũng như nói đảng CS VN quang vinh muôn năm, CT HCM sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta, nó thiên về hô khẩu hiệu, mà khẩu hiệu kiểu CS đa số là hoang tưởng. Vậy tại sao phải cay cú vì chuyện đó? Nhưng những câu ông Hoàng phê phán ngành TG, phê phán đảng thì hoàn toàn là thực tế, đó mới là điều đáng quan tâm, nhất là khi nó được đăng công khai tên 1 tờ báo đảng to như báo TN.

Tóm lại, nếu kỹ năng đọc sách của bạn đủ nhiều thì khả năng đọc hiểu sẽ nhanh và hiếm khi bị hiểu sai thông điệp của tác giả. Nói cách khác là rất khó bị lừa bởi câu chữ hay tin giả. Nếu kiềm chế cảm xúc tốt thì cũng sẽ thấy được các lớp ý nghĩa ẩn sau những con chữ.

Status này viết về đọc sách, nên mình cố tình viết dài để lọc bớt độc giả. Đọc không nổi  trang A4 thì chả thể nào đọc được sách. Kinh nghiệm riêng về đọc sách lịch sử, hồi ký chính trị...mình sẽ viết cụ thể trong status khác.

Tác giả: Dương Quốc Chính.

MŨI NÉ

Đặt tên mới cho đơn vị hành chánh mới đang là đề tài nóng của xã hội. Ông cha ta đặt tên đất mới khi Nam tiến như thế nào? Ngoài yếu tố lịch sử, truyền thống, văn hóa, tiền nhân  đặt tên mới rất …thực tế- Mũi Né chẳng hạn. Hay Hòn Rơm.

Nhìn ảnh, quý vị hình dung tại sao doi đất nhô ra biển lại có cái tên rơm rạ như thế. Chắc chắn vùng cát biển này không hề trồng được lúa. Không lúa, làm gì có rạ, có rơm. Rơm là vì cây lúa phơi khô khốc y như màu cái doi đất này. Hòn Rơm là dải đất cỏ không mọc nổi huống hồ gì cây. Hình thù hòn đất rất giống đống rơm. Đặt Rơm cho hòn đất, tiền bối vào khai phá vùng đất cằn cỗi này để nhớ cây lúa quê nhà (đương nhiên ở Bắc).

Còn tại sao là né, Mũi Né. Xem hình chụp bằng điện thoại, quý vị không thể hình dung cái “mũi” này lại chia vùng vịnh yên tĩnh ở đây ra làm hai: Bãi Trước và Bãi Sau. Tôi không nhắc hai bãi biển nổi tiếng Vũng Tàu đâu nha. Mùa gió bấc (hay gió Bắc?) tàu thuyền đánh cá vào neo đậu ở vùng vịnh Bãi Trước. Mùa gió Nờm (Nồm) thì thuyền ghe đánh cá sẽ lục tục kéo về vùng vịnh Bãi Sau. Sao vất vả thế? Để tránh gió mạnh, gió bão. Tránh tức là cách gọi lịch sự của né. Né là nép vào, tìm sự chở che. Thế là mũi (doi đất nhọn đâm ra đại dương) có tên Mũi Né.