Chúng ta thường tự hào dân tộc thông minh, cần cù, hiếu học, nhưng tôi hết sức ngạc nhiên đất nước gần 100 triệu dân chưa có một triết gia thực thụ, đúng nghĩa, hay một nhà tư tưởng, lập ra một chủ thuyết minh triết cho dân chúng theo đó để chấn hưng đất nước. Ngay cả những vị lãnh đạo đất nước, từng đánh bại Pháp, Mỹ, chưa có vị nào được ngưỡng mộ trên thế giới về tư tưởng xây dựng đất nước như ông Lý Quang Diệu của Singapore.
Người ta cho rằng do chiến tranh, các vị nguyên thủ không được đào tạo bài bản trong các trường học danh tiếng thế giới. Có sống ở nước ngoài, tầm nhìn các vị cầm trịch quốc gia sẽ rộng mở hơn.
Cũng có thể. Lãnh tụ như Hồ Chí Minh có thời gian ở nước ngoài rất lâu, bắt đầu từ nước Pháp văn minh, khi làm cách mạng trong gian khổ cho đến khi làm đến chủ tịch nước, cụ có cung cách điều hành quốc gia hết sức thông thoáng.
Việc liên kết các đảng chính trị đối lập thời 1945 trong chính phủ lâm thời, cho thành lập thêm hai đảng Dân Chủ và Xã Hội bên đảng Lao Động, bổ nhiệm những vị không nằm trong đảng làm bộ trưởng, sử dụng những người trong triều đình phong kiến Huế như Bảo Đại hay các vị quan đại thần, cả những trí thức xuất thân “tư sản”, “tiểu tư sản”…tất cả nói lên tầm nhìn rộng của một nhân vật chính trị đã có thời gian trưởng thành ở những nước tiến bộ, văn minh (tuy tất cả không được kéo dài cho đến nay vì hoàn cảnh lịch sử mỗi lúc).
Sau này, bên Trung Quốc, có Đặng Tiểu Bình (nhân vật không được “hoan nghênh” ở VN hiện nay). Ông ta có thời gian dài sống ở Paris, từng biết Nguyễn Ái Quốc khi ấy. Nếu trưởng thành từ quần chúng nhân dân trong nước như Mao Trạch Đông, không có thời gian dài tiếp xúc văn minh phương Tây, chắc chắn Đặng Tiểu Bình đã không áp dụng nguyên tắc tư bản chủ nghĩa để đưa đất nước cả tỷ dân lên nền kinh tế lớn đứng hàng thứ hai sau Mỹ, từ chỗ tơi tả vì đói rách và hỗn loạn do Đại Nhảy Vọt và Cách Mạng Văn Hóa, với chủ thuyết “mèo trắng hay mèo đen, (ý nói tư bản hay cộng sản) mèo nào bắt được chuột đều tốt”.
Nhưng ý tưởng “nếu được sống hay được đào tạo ở phương Tây”, tầm nhìn của lãnh đạo sẽ thoáng rộng hơn, chưa hẳn đã hoàn toàn đúng.
Kim Yon-un là ví dụ đối nghịch, phản bác ý tưởng này rõ ràng nhất và thuyết phục nhất. Ông ta được học từ nhỏ với một cái tên giả ở Thụy Sĩ, một nước tư bản hàng đầu. Đất nước ông có thay đổi chi đâu.
Thế thì "tầm nhìn xa trông rộng" còn xuất phát từ đâu? Trả lời ngắn: từ ý tưởng “phản động”. Đây không phải là đảng hay tổ chức phản động mà là tư tưởng “phản động” (tức đối nghịch tư tưởng cũ); đôi khi chúng ta hay nghĩ nó xấu xa vì hai chữ này liên quan đến "bọn" muốn lật đổ chính quyền, nói xấu đảng, nói xấu chính phủ, cần bị trừng trị.
Đặng Tiểu Bình đã suy nghĩ “phản động” khi ông ta cả đời đi theo lý tưởng cộng sản nhưng lại áp dụng kinh tế tư bản chủ nghĩa. Ông Kim Ngọc ở Việt Nam đã “phản động” khi vượt rào, phá vỡ chính sách của đảng về hợp tác hóa nông nghiệp nông thôn…bằng “khoán chui” và đã trả giá khá đắt (năm 1986, ông được phục hồi danh dự, và được phong anh hùng lao động).
Các nhà làm chính sách VN thời đổi mới đã “phản động” lại kinh tế hợp tác xã, kinh tế quan liêu bao cấp, áp dụng nguyên tắc kinh tế thị trường, "cởi trói" toàn nước, biến một đất nước mua miếng thịt vài lạng cũng phải xếp hàng cả buổi, lại có ruộng cò bay thẳng cánh mà cũng phải ăn bo bo của nước ngoài viện trợ, trở thành một nước có thu nhập trên 2000 đô mỗi người (tuy còn trung bình nghèo) và gạo xuất khẩu ngút ngàn, muốn ăn gạo thơm có gạo thơm, muốn nhâm nhi cá hồi có cá hồi, muốn lai rai Tiger có Tiger.
Nếu kiên trì hợp tác xã, kiên trì bao cấp tem phiếu, chẳng có ai tư duy “phản động” lại tư duy cũ, thì hiện nay có khi đất nước ta biết đâu lại đi xin viện trợ gạo như xứ sở Kim Chi của chú Un. Vì sao tư tưởng mới trái với tư tưởng cũ - tư tưởng của nhà thống trị xã hội - thì gọi là “tư tưởng phản động”.
Và "phản động" thì…nguy hiểm lắm, ở tù như chơi.
Không phải chế độ bây giờ, tư tưởng “phản động” mới có thể gây hiểm nguy cho người có nó; thời xa xưa trong lịch sử, “tư tưởng phản động” cũng éo le, thê thiết lắm lắm.
Vì Hai Bà Trưng “phản động” đối với bọn Tàu cai trị, hai vị phải gieo mình tuẫn tiết ở Hát Giang. Cao Bá Quát nổi lên chống lại áp bức triều đình nhà Nguyễn cũng bị chém đầu vì “phản động” (làm giặc chống vua Nguyễn không khác chi “làm phản động”).
Nguyễn Tường Tam cũng phải uống thuốc độc quyên sinh vì dính líu đến cuộc đảo chánh Ngô Đình Diệm. Một nhà văn, một nhà “cách mạng” như ông cũng bị coi là phần tử “phản động” với chế độ gia đình trị của nền đệ nhất cộng hòa.
Thời Pháp thuộc còn tàn độc hơn nữa. 13 vị anh hùng Quốc Dân Đảng lên đoạn đầu đài vì “phản động” lại bọn thực dân Pháp, đau đớn có vị đầu bị cắm vào nọc tre bắt dân chúng đến xem.
Thời nô lệ và thời bị xâm lược phong kiến phương Bắc, thời Pháp thuộc kháng chiến chống thực dân, thời chiến tranh đánh Mỹ…bất kỳ ai có tư tưởng chống lại tư tưởng của nhà cầm quyền đều bị đối xử hết sức tàn khốc, tư tưởng chống đối nhà cầm quyền từng thời kỳ được xem là “tư tưởng phản động”.
Ai ‘tư tưởng phản động” đều lãnh hậu quả thảm khốc: ngay cả Lê Văn Duyệt một khai quốc công thần, đã chết rồi, mồ mả cũng bị đóng xích, bia cũng bị đục tên, chỉ vì cái tội làm giặc (phản động) của một người khác, con nuôi Lê Văn Khôi.
Sự nguy hiểm của tư tưởng khác biệt, có khi ngược hẳn lại tư tưởng của giới cầm quyền, của nhà vua, cả ngàn năm nay đã khiến người VN không bao giờ dám suy nghĩ khác, có tư tưởng khác với suy nghĩ và tư tưởng chính thống, do đó, làm sao có được những tư tưởng lớn, những lý thuyết lớn, những triết thuyết lớn, để dẫn dắt quần chúng nhân dân, đưa đất nước đến phú cường, văn minh?
Chỉ có một cái “Hiến Chương” (chưa hẳn đã "phản động") thôi, Lưu Hiểu Ba ở Trung Quốc đã bỏ xác trong tù.
Tư tưởng cần có môi trường thuận lợi là "tuyệt đối tự do" để nảy nở, huống hồ chi những tư tưởng lớn, những tư tưởng có thể dẫn dắt quần chúng. Có ai chắc chắn một tư tưởng, một triết thuyết, một chủ nghĩa nào đó, luôn luôn đúng, luôn luôn bất biến, từ lúc Lão Tử, Khổng Tử, ra đời cách nay mấy ngàn năm cho đến nay, 2019?
Không phải chỉ ở VN mà ở những nước khác, không có tư tưởng lớn, không có những triết gia lớn, chính là do hoàn cảnh lịch sử, vua chúa không muốn quyền hành của mình bị thách thức bởi tư tưởng cách tân của tầng lớp trí thức mới, hoặc do chiến tranh của đất nước đó, việc bảo vệ đất nước là ưu tiên hàng đầu: không bị xâm lược - chứ không phải là ưu tiên hàng đầu cho những tư tưởng lớn, triết thuyết lớn.
Tư tưởng lớn, triết thuyết lớn, chỉ có ở những nơi học thuật được tôn trọng, tinh thần tự do được thể hiện, sự bao dung làm nền tảng: “Ta với ngươi có thể chết vì quan điểm khác nhau nhưng ta quyết chết để bảo vệ sự SỰ TỰ DO KHÁC NHAU QUAN ĐIỂM đó của chúng ta”. Hơi khó hiểu nhưng đó là chân lý.
Cách đây hơn 2000 năm, thời nhân loại còn phôi thai, khi Jesus bị bắt, ngài được đưa ra cho công chúng xét xử, kẻ bảo tha người bảo giết, tranh luận với nhau, ý kiến khác nhau rất nhiều (bây chừ ta gọi cho mỹ miều là “đa nguyên”).
Chính quyền La Mã thời đó đã để cho dân chúng cái quyền phán xét Chúa mặc dù họ có thể đóng đinh ngài mà không cần hỏi ý kiến cái đám dân chúng thấp bé họ đang cai trị.
Sự khác biệt tư tưởng, tôn trọng khác biệt tư tưởng, ở vùng đất cát khô cằn - nay ta gọi là Trung Đông – từ xa xưa đã phát sinh ra ba tôn giáo lớn, có ảnh hưởng bao trùm nhân loại: Do Thái giáo, Hồi giáo, và Thiên Chúa giáo.
Hoàn cảnh tạo anh hùng. Người VN nổi tiếng thông minh nhưng không có những nhà tư tưởng lớn, triết gia lớn, từ xưa đến nay là lẽ đương nhiên. Nói nôm na “chú” thức giả nào có suy nghĩ “phản động” lại tầng lớp cầm quyền, ngược lại hàng ngũ vua chúa, chú ấy sẽ bị “ngắt đầu” ngay.
Có chi mà “théc méc” (âm Quảng Nam: thắc mắc).