Tuesday, September 20, 2022

Nhớ ngày này năm ngoái. CORONA: một F0 “tâm tư”.

 Trên thế giới mấy triệu người chết vì Covid, tôi thấy buồn nhưng không nặng nề tâm trạng. Mấy chục ngàn đồng bào tôi ra đi, và trở về trong hũ tro lạnh lẽo, lòng tôi càng trĩu nặng.

Nhưng không vì thế tôi căm thù vi rút. Vi rút sinh ra trên thế gian này cũng như tôi, và hàng tỷ người khác, sinh ra trên cuộc đời này, trong một vũ trụ chung. Sinh mạng nào sinh ra cũng có quyền sống, dẫu sinh mạng này có mặt để giết hại sinh mạng kia: quy luật sinh tồn.
Corona ơi. Ta biết ơn mi đã cho ta thấy sự quan trọng của một gia đình, dù mi đang chia rẽ gia đình ta. Chúng tao phải đi cách ly, rời khỏi mái nhà ấm cúng, như hàng trăm ngàn gia đình khác. Gia đình là tổ ấm ngàn đời nay, người Việt Nam tao đều phải dựa vào, một lòng chống lại bất kể tai ương nào, kể cả giặc ngoại xâm, nhưng nay, bất lực không chống được mi.
Mi chia rẽ rất giỏi những người ta luôn nghĩ là đồng bào. Khi mi ở trong ta, đồng bào xem ta như… địch. Họ sợ chúng ta, những F0, hơn sợ cọp. Họ dựng lên không biết bao nhiêu hàng rào kẽm gai, không biết bao nhiêu cổng chắn, cả những ổ khóa đặt vào cửa nhà những người "bà con" với F0, những người mi ám hại ‘từ xa” là F1. Có biết bao nhiêu người sợ hãi mi, trốn chạy, ngày lẫn đêm. Họ đùm túm vợ con, có những đứa trẻ mới ra đời khi mi vừa tới, chạy trên các cung đường hàng nghìn cây số để về quê. Quê hương nghèo khốn, họ mới rứt ruột nơi chôn nhau cắt rốn ra đi, tha phương cầu thực. Nhưng vì kinh hoàng mi, quê hương không dám đón người trở về. Quê hương không còn là “chùm khế ngọt”. Quê hương thành “chùm kế chua”. “Ai ở đâu, ở đó”. Quê hương đành đoạn từ chối những người con khốn khổ.
Corona, tên thật mi là cúm Vũ Hán, mi ác độc đến nỗi, bánh mì dân ta mua để ăn qua cơn đói, mi làm thế nào mà bánh mì không phải là hàng “thiết yếu”. Có người bịnh cấp cứu ở Vũng Tàu, dưới tác động của mi, bịnh nhân y tế đưa lên tuyến trên, sở giao thông vận tải phải phối hợp, cấp cứu mới được thực thi.
Mi gian manh đến nỗi, đất nước nối liền một dải, nay phải chia lìa, Nam Bắc không còn một nhà, "sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy không bao giờ thay đổi". Bỗng mi lù lù ló mặt, non sông cắt đoạn, đất nước chia phân. Có người phải chui vào xe đông lạnh, sém chết, để được đi về nơi họ muốn về - quê hương, vì quá sợ hãi mi.
Cũng vì mi mà biết bao nhiêu người nghèo ra đường muốn kiếm ăn bị phạt tiền, tiền tỷ, có ít đâu. Vì mi mà biết bao giấy phép ra đời. Ta tưởng ngăn sông cấm chợ chỉ là quá khứ. Ngờ đâu. Vợ ta Covid nằm bịnh viện thở oxy, ta ở xa nàng chừng mấy trăm mét trong chỗ cách ly nhưng mỗi đêm nguyện cầu đừng ai gọi điện thoại để ta nhận về một hũ tro. Mấy trăm mét là mấy ngàn ki lô mét. Mi ác độc còn hơn lũ sói lang từng xâm lược, chia cắt đất nước ta.
Lên án mi trong một bài viết không đủ. Mi đến, tang thương đi theo. Hàng triệu người mất việc. Hàng triệu gia đình khốn đốn. Hàng chục ngàn doanh nghiệp , công xưởng đóng cửa vì mi. Trúc rừng không ghi hết tội. Nước sông không rửa sạch oan cừu. Huống hồ chi bàn phím, chỉ vài chục chữ cái. Lên án mi, một ngày, một năm, mười năm, trăm năm…cũng chưa hết tội.
Thôi, ta cũng "lấy tình thương xóa bỏ hận thù", không lấy oán báo oán, chỉ lấy ân trả oán, học theo luật nhân quả, ta nghe lóm bên chỗ mấy ông thầy chùa. Ta thôi, không kết oán cùng mi. Ta ưng làm thằng “phản động”, muốn …tri ân mi.
Nhờ mi mà:
- Ta thấy nước Trung Hoa thần bí ngày càng thần bí. Vi rút, mi sinh ra từ Vũ Hán, quê nhà mi. Không nước nào trên thế giới mi không đến, kể cả xứ văn minh nhất thế giới – Cờ Hoa, hay nước nghèo khó đông dân Ấn Độ. Mi cũng không tha các nước nghèo khó ở châu Phi, chết đói nhiều hơn chết bịnh. Mi có mặt ở mọi nơi. Mi không thua gì Đấng Cứu Thế của ta - “Chúa ở khắp mọi nơi”. Ta nể phục mi. Hàng mấy triệu người về chầu trời nhưng ở nước sinh mi ra, hơn tỷ tư dân, già trẻ lớn bé, số đồng hương mi chết không đáng kể, vài ngàn chưa hết đầu ngón tay.
Cả thế giới ngắc ngư, thì nơi mi xuất phát, sinh cơ, lại “yên hơn bàn thạch”. Ta thấy quê hương ngươi có hơn trăm người ngươi đến viếng, chính quyền lớn tiếng lu loa, ngươi từ “nước ngoài” len lỏi, xâm nhập vào quê hương mi. Họ cũng phong tỏa, cũng ngoáy mũi, cũng cách ly, cũng chích ngừa… rộn ràng như chống dịch không thua ở xứ ta. Ta thấy người xứ ngươi chẳng mang khẩu trang trong nhiều chỗ đông người. Thế giới có chỗ không đủ đất chôn người buộc phải thiêu vì Covid, thì xứ sở sinh ra ngươi "cười cười nói nói" như thiên hạ thái bình.
Ngươi thiên vị quá. Ngươi thương dân ngươi, sao ngươi không thương chúng ta, và những người dân khác trên trái đất, không đồng chủng với ngươi? Trung Hoa thần bí. Đọc Kim Dung, ta thấy Nhật Nguyệt thần giáo (tức Ma giáo) có Tam thi não thần đan, tưởng là chuyện bá vơ. Đâu ngờ…Trung Hoa còn thần bí hơn.
- Ta tưởng đất nước ta là đất nước yêu thương “bầu ơi thương lấy bí cùng” nhưng không ngờ. Mi “nhập” ai, người đó thành…kẻ địch. Kẻ bị mi “ám” lập tức bị cách ly. Cha mẹ, con cái, vợ chồng muốn đưa tiễn vào khu vực cách ly, họ phải đứng xa đủ hai mét, mặt mũi trùm kín, dưới cái khẩu trang. Rồi những người tổ chức cũng phải đưa kẻ gọi là F0 ra khỏi địa phương họ quản. Người thân yêu và người xa lạ, không biết những người tiễn đưa ấy, đang cười hay đang khóc? Khẩu trang che kín không những miệng mũi, có khi, còn che cả mắt.
- Khi mi có mặt, ta thấy câu “Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” là... trật lất. Cha, mẹ mà dính Covid, thì khi vào bịnh viện, con cháu chỉ đứng xa mà ngó. Hiếu để của con cái đặt ngay cổng nhà thương. Cha, mẹ mang Corona trong người cũng phải trở thành xa lạ có khi là thù địch. Núi Thái Sơn cũng đổ. Nước trong nguồn cũng chẳng còn mà chảy ra. Hiếu để còn lại chỉ là những giọt nước mắt khi con cái ôm trên người một hũ tro cốt mẹ cha. Cha, mẹ, ông, bà, người máu mủ, mà cách ly vì Covid tại nhà, họ không khác chi những người bị cùi hủi, còn hơn thời Hàn Mặc Tử. Thức ăn được mang tới cho người thân sẽ đặt trên một miếng ván hay một chiếc ghế nhựa. Con cháu đi khá xa thì ông bà, cha mẹ, anh em... mới rón rén đến, để nhận lấy thức ăn. Con có hiếu kính, yêu thương cha mẹ thì cũng chỉ dùng tay ra dấu, bày tỏ yêu thương, như những người câm, người điếc. Nói chuyện, mi - con vi rút ác độc, có tha những người gần gũi đâu?
- Khi có mi xuất hiện, ta mới hiểu ra, không phải vắc xin, 5K mà ngăn được mi. Hàng rào kẽm gai cũng hữu hiệu không kém và người cách ly người, nhà cách ly nhà, làng cách ly làng, phố cách ly phố.
- Mi cũng làm cho ta thấy thế giới hiểu biết phong tỏa (nói theo Tây là lockdown) khác nhau thế nào. Trong khi ở xứ sở ta, mấy mụ đàn bà, phải lén lút bò, leo qua hàng rào kẽm gai, để nhận hàng cứu trợ hay hàng thiết yếu đi "mua trộm", thì ở nhiều xứ sở, ai đi ra khỏi nhà hơn 5 cây số sẽ bị phạt tiền khá nặng. Ở xứ ta, kẻ gặt lúa, người lén đi tập thể dục, hay ra đường mua hàng “không thiết yếu” như băng vệ sinh… cũng đều nơm nớp, âu lo. Tuy nghèo khó nhưng muốn như thế, họ cũng phải thủ đủ số tiền quy định, để mà nộp phạt.
- Ta rất lấy làm lạ lùng khi mi vào nước Cờ Hoa. Không những mi làm bay chức tổng thống, anh hùng tóc vàng của biết bao người ái mộ VN, mà còn chia rẽ rất thành công nước Mỹ siêu cường. Nhiều người ghét Biden không chịu chích vắc xin dù bang chết nhiều nhất lại là bang ít chích ngừa nhất. Mỹ cũng bát nháo vì anh ruột Delta của ngươi xuất hiện.
-Nhờ mi, ta mới hiểu thêm dân chủ Mỹ. Dân họ thà chết (vì vi rút) nhưng không để mất tự do (chích hay không chích vắc xin; đeo hay không đeo khẩu trang). Đâu như xứ ta, vắc xin là cứu cánh, ai cùng tranh nhau chích, dẫu đó là vắc xin của kẻ thù truyền kiếp sản xuất, không biết có chất “lú lẫn” nào trong những lọ xinh xắn, đáng yêu đó hay không.
- Có mi, ta mới thấy kẻ thù tốt hơn bạn hữu. Bạn vàng “nhỏ giọt” nước "cam lồ'. Kẻ thù “hào phóng” thuốc vắc xin. Có ngươi ta mới thấy câu ni của đế quốc thật đúng “A friend in need is friend in deed”. (Gian khó mới có được bạn hiền).
- Cũng nhờ mi ta mới thấy tài năng những người quản trị đất nước- những người luôn luôn tự hào và ngạo nghễ. Mỹ chết vì mi như ngả rạ, Việt Nam ta ‘vững như bàn thạch”. Số người chết chẳng qua bị bịnh nền; có covid thì sẽ chết mau hơn; khỏe mạnh chẳng ai thèm chết. Có người nhắc chuyện lịch sử “cột điện nếu qua Mỹ cũng sẽ về VN trốn dịch”. Nhưng khi Delta xuất hiện ta mới thấy ít lại tự hào, bớt đi ngạo nghễ. Có mi ta mới thấy, lãnh đạo của ta thật tài tình. Từ chỗ coi mi như kẻ thù cần phải diệt (“zero-covid”) nay họ rất sáng suốt, không ngại diễn biến hòa bình, “sống chung” với mi. Đừng có mà tự mãn. Sống chung không có nghĩa đầu hàng mi đâu.
- Nhờ mi, ta mới thấy sức mạnh guồng máy quản trị có thể nói là vô địch. Ta thấy dân đế quốc xuống đường biểu tình chống lịnh bắt con em họ mang khẩu trang khi vào lớp đến trường. Có nước, dân chúng đánh nhau với cảnh sát gìn giữ quy định giãn cách. Nếu ở VN, bọn này sẽ bị gô cổ. Không mang khẩu trang ư? Rất dễ nếu có sẵn 1 đến 2 triệu đóng phạt. Nhiều người đói rả họng, có mống nào dám la làng kêu réo đâu? Mất tháng lockdown nghiêm ngặt, có đứa nào dám biểu tình? Nhờ mi, ta thấy dân ta rất dễ thương. Cần mũi ngoáy, mũi ngoáy ngay. Tập trung xét nghiệm, tập trung liền. Chỉ hê một tiếng, vắc xin đây, hàng hàng lớp lớp xông lên, có đâu vô ý thức như bọn Mẽo, cho 100 đô, chích vắc xin có thưởng, chả có ai thèm để ý. Đôi khi ta nghĩ, Mỹ nên học tập VN về cách “ổn định chính trị”. Họ rất thiên tài trong quản lý người dân. Nếu họ “hiến kế” chắc gì Donald Trump bị thất cử vì “gian lận” phiếu bầu? Trump sẽ nắm chắc 99, 9% phiếu.
- Cám ơn mi – Covid - nhờ mi mà ta thấy yêu thương hơn những người cùng “cách ly” như ta. Nhờ mi ta hiểu hơn nỗi khổ cực, lòng hy sinh thầm lặng của những người áo trắng, ngày đêm đánh đổi sức khỏe mình cho đồng bào hoạn nạn. Ở trạm thu dung Covid ta mới thấm câu "đồng bịnh tương lân".
-Cám ơm mi, Covid, nhờ mi mà ta hiểu được thế thái nhân tình. Có mi Việt Nam mới lộ rõ bản chất của một số người: cưu mang nhau hay đèn nhà ai nấy sáng; quảng đại và yêu thương hay sống chết mặc bay; nhân ái với đồng bào hay ích kỷ bởi công danh, thành tích; trung thành hay nịnh bợ; thẳng thắn hay khòm lưng; thông minh hay dốt nát; và nhất là, ai thật sự yêu nước trong lòng, ai yêu nước đầu môi chót lưỡi; có mi, người ta trở nên khiêm nhường hơn, cầu tiến hơn, và hiểu dân hơn.
- Cuối cùng, riêng ta, ta cám ơn mi: ta sẽ nhường mũi vắc xin thứ hai cho người khác; và nhờ mi, vài hôm nữa ta sẽ có một cái visa màu xanh hy vọng. Ta sẽ trở lại làm người- không bằng như trước khi mi xuất hiện- tự do đi lại. Ôi, trân quý tự do.
Học theo chúa Jesus, ta sẽ yêu mến kẻ thù, là mi đó- Wuhanvirus. Mi chẳng giết được người đâu – ai cũng hiểu lòng dạ mi rồi. Làm ơn, hãy trở về nơi mi đã ra đi.