Thursday, August 22, 2024

Sách “Ung thư và con đường tôi chữa khỏi”. CHƯƠNG 9

YÊU BỆNH NHÂN UNG THƯ NHƯ YÊU TRẺ CON BÉ BỎNG

Có lẽ nhiều người phì cười nếu tôi ví một người đang chữa trị ung thư như đứa trẻ. Đứa trẻ ở đây không có nghĩa là trẻ con. Người mắc bệnh “nan y” này, nghĩ mình sắp chết, ao ước được quan tâm và cư xử như với trẻ con. Tôi trẻ con như thế. Khi ra chỗ đông người, với chiếc đầu trụi lũi, bóng lưỡng, không một sợi tóc, chân mày bị “rớt” mất, cả mấy cọng lông mi cỏn con cũng không còn, và gương mặt vàng như nghệ, tôi rất ái ngại nếu có một ai đó nhìn tôi hơi lâu. Tôi muốn có mẹ mình bên cạnh, tôi sẽ nép vào vạt áo, mong bà che chở như khi còn đôi ba tuổi.

Bệnh ung thư không làm người ta rụng tóc nhưng hóa chất chữa ung thư gây ra tác dụng đối với hầu hết mọi người. Cái răng cái tóc là gốc con người. Bên ngoài bệnh hoạn còn có tâm lý người bệnh thương tổn, nhưng cái thương tổn lớn hơn, tôi từng trải, đó là thái độ của một đôi người, không phải là không có, trong cái xã hội có phần đa đoan; “thằng đó”, “ông đó”, hay “bà đó”, kiếp trước có vay sâu nặng, nên kiếp này phải trả: trời phạt nó căn bệnh chết người! Cách giải thích kiếp nạn của Phật giáo có cái hay: nhân nào quả đó. Kiếp này nhân tốt, kiếp sau sẽ quả tốt. Một số người cho rằng kẻ mắc bệnh ung thư là trả nợ cho kiếp trước. Nhận xét như thế rất bất nhẫn. Cách giải thích “nhân - quả” máy móc, vô tình làm thương tổn người bệnh chẳng may nghe được.

Ung thư là căn bệnh không phải là một tội lỗi. Không thể nào người mắc bệnh ung thư phải trả nợ tội lỗi họ vay ở kiếp trước. Ở đây, tôi không sa đà vào tín lý tôn giáo. Tôi muốn nói, thái độ của người chung quanh với bệnh nhân ung thư. Hãy cư xử mềm mỏng, nhẹ nhàng, và yêu thương với bệnh nhân ung thư. Thông thường, người ta rất bi quan khi mắc bệnh nan y (như ung thư), ít có ai lạc quan mình sẽ được chữa khỏi, do đó, tính tình của người tưởng mình “sắp chết” trở nên mềm yếu, dễ bị tổn thương như một người con trẻ luôn trông mong an toàn bên cha bên mẹ, bên những người yêu thương. Ngôn ngữ, vâng, chính ngôn ngữ cần hết sức tế nhị, cân nhắc đối với người bệnh.

Khi ở với một người bệnh có tâm trạng như thế, cách ứng xử người thân trong gia đình cần cẩn thận nhiều hơn. Vợ tôi là người rất yêu mến chồng. Bà hy sinh cho gia đình, và có lẽ gấp bội cho tôi nhiều hơn tôi hy sinh cho bà. Những ngày tháng đầu mang trong người căn bệnh quái ác, tính tình tôi vừa dễ thương tổn vừa dễ cáu gắt. Tôi có cảm tưởng người trong gia đình cư xử không tương xứng với một người chồng, người cha “sắp lìa trần” (trong suy nghĩ của tôi). Tôi không vừa ý một vài cái tôi được chăm sóc, tôi phản ứng, có lần thái quá. Khi vợ tôi phản ứng lại - “tức không chịu nổi” - thói trái tính trái nết của một người bệnh, tôi đâm ra thương thân tủi phận. Nhiều đêm mất ngủ vì lo âu căn bệnh; nhìn chỗ lưng bàn tay bầm đen vì thuốc ung thư chích vào mạch máu lọt ra da thịt; cảm giác môi và miệng tôi lở loét vì sức nóng của thuốc, đến nỗi không ăn được cả lá hành tươi. Nghe tiếng to của vợ hay lời nhắc nhở hữu ích của con cái về đôi việc quá đáng của một người đang bệnh, tôi có khi muốn tìm đến cái chết: mình có phải là gánh nặng cần phải cất khỏi gia đình?

Tôi không rõ những người mắc bệnh ung thư khác có đồng tâm trạng của tôi hay không; hay tôi vốn dễ xúc cảm, nhốt mình mãi mình trong nhà, tôi có thể mắc chứng trầm cảm. Nhưng rõ ràng, theo tôi nghĩ, người bệnh ung thư cần sự thông cảm và chia sẻ hết mức, mà sự thông cảm và chia sẻ ấy có khi là quá mức chịu đựng của người chung quanh. Tôi nói chỗ dựa chữa bệnh ung thư là ở gia đình là chỗ đó. Người vùng miền khác tôi không rõ, chứ ở quê tôi, người Quảng rất thật thà trong giao tiếp. Hồi nhỏ, mặt tôi mụn nhiều lúc dậy thì, rất mặc cảm; vốn đã xấu trai lại thêm mặt mụn, càng mặc cảm hơn. Các bạn học mới thoáng thấy tôi, đã la toáng lên “trời! sao mặt mi mụn đầy, như cơm cháy”. Quý vị biết rồi, cơm cháy thì nham nhở biết bao, bạn tôi lại tặng cho tôi mấy mỹ từ đau đớn đó. Họ không biết đã khoét sâu nỗi đau “mặt nhiều mụn” bạn mình. Đối với người mắc ung thư, những lời nhận xét đúng “như cơm cháy” ấy sẽ là mũi dao đâm vào tim họ: da “mi sao mét quá, người mi sao ốm quá, bệnh thế có qua nổi không, hay là bỏ nhà thương, qua chữa bên thuốc Nam, thuốc Bắc cho đỡ hại người”. Lời khuyên chân thật, nhưng lợi bất cập hại: người bệnh mặc cảm vừa “không giống ai” vừa “nghi ngờ” cách chữa trị đang theo đuổi. Lỡ nghe lời khuyên mà họ bỏ cách chữa trị đang theo, chuyển qua cách chữa trị khác, và sau đó vài tuần, thì họ chẳng… còn sống để nhận thêm lời khuyên chân thành nào nữa.

Tôi nói hãy cư xử người ung thư “sắp chết” (chắc gì đã chết) như con trẻ là như thế. Một lần trong một quán ăn sáng, tôi gặp một người phụ nữ có gương mặt thanh tú dù tuổi bà có lẽ hơn tuổi tôi, thật thông minh qua cặp kính cận thị gọng vàng sang trọng. Nhìn tôi một lúc, bà mỉm cười hỏi: “Xin lỗi ông. Hình như ông đang chữa trị ung thư?”. Tôi thành thật gật đầu. Bà cười, nụ cười thật đẹp - còn trẻ, hẳn bà mê hoặc nhiều đàn ông lắm – và nói tiếp: “Tôi nhìn tướng mặt ông, ông sẽ khỏi bệnh. Tướng ông thọ lắm. Tai ông dày và dài như thế, ông sống rất thọ. Ông sẽ khỏi bệnh, tôi cam đoan”.

Tôi chưa từng nghe ai “coi tướng” bảo tôi sống thọ nhưng tại sao người đàn bà xa lạ này lại bảo tôi sống thọ? À, tôi nghĩ ra rồi. Bà ta an ủi, động viên tôi, thanh tú thế kia không lẽ bà hành nghề bói toán? Nhìn cái tướng thật thà với cặp môi dày của tôi, người đàn bà kia đem lòng thương hại bằng cách “nói dối” tôi sẽ không chết vì ung thư hay chăng? Bà cư xử mềm mại với tôi như một người mẹ cư xử với đứa con bằng câu nói dối dễ thương, gieo trong lòng tôi một niềm hy vọng. Nhưng dù cho đó là câu nhận xét “ngoại giao” hay “thật lòng” của một người chưa từng gặp, tôi vẫn thấy khoan khoái vô cùng. Buổi sáng vừa uống viên thuốc ung thư, tôi cảm thấy, đến lúc đó, bụng mình vẫn không thấy cồn cào, cái nóng của thuốc, có lẽ nhờ gặp người phụ nữ “nhân đức” kia chăng?

Người lớn đôi khi nói dối vô hại với trẻ con cũng không khác chi một bác sĩ nói dối với bệnh nhân sắp chết: anh chuẩn bị ra viện, anh không còn bệnh nữa. Chắc chắn người chuẩn bị lìa trần kia sẽ nở một nụ cười trên đôi môi héo hắt. Nói những lời tốt đẹp (dù không thật) với một người bệnh trong tâm trạng “rày sống mai chết” có mắc tội với chúa với cha hay không?

Lúc qua chỗ siêu âm dịch vụ bên kia đường, đối diện Ung Bướu Sài Gòn, tôi có quen với một anh thanh niên đang dẫn mẹ từ Đà Lạt về chữa bệnh ung thư như tôi. Bà cụ 85 tuổi trông còn khỏe mạnh. Bệnh ung thư xuất hiện có khi con người còn khỏe mạnh. Trước đó mấy tháng, bác sĩ bệnh viện bảo anh không cần chữa cho cụ bà. Nếu vô thuốc bà sẽ mau chết hơn vì tuổi quá cao, không đủ sức chống chọi với thuốc, anh nên chữa “tâm lý” cho bà. Đó là gợi ý của bác sĩ ở bệnh viện Ung Bướu.

Phải nói là đội ngũ bác sĩ bệnh viện này không những thật giỏi mà còn thật thông minh và tâm lý. Vậy là hằng tháng, anh dẫn bà xuống khám cùng một bác sĩ, và liệu trình chữa trị của bà là thuốc bổ giả thuốc bệnh (placebo). Tuy già bà vẫn còn minh mẫn. Không dẫn đi khám, không siêu âm mỗi tháng, không về tận Sài Gòn (hai mẹ con ở khách sạn mỗi lần về thành phố) chắc chắn không thể “xí gạt” được bà. Và lạ lùng thay, anh con trai nói với tôi, các khối u ở nách, ở cổ, teo dần, kích thước ngày mỗi nhỏ sau mỗi tháng siêu âm. Khi tôi chữa hết bệnh, tôi không gặp lại để hỏi anh, bà cụ có hết hẳn bệnh hay không. Như vậy, bệnh có thể thuyên giảm nhờ liệu pháp tinh thần không hẳn chỉ nhờ liệu pháp y dược. Tất nhiên, trường hợp của cụ bà phải nói rất hiếm.

Tôi không mong người thân phải nói dối với người nhà mắc bệnh ung thư đang chữa trị. Tôi muốn nhấn mạnh, hãy coi họ như những đứa trẻ, cưng như trứng hứng như hoa, trẻ em “như búp trên cành”. Dẫu họ không may mắn vượt qua căn bệnh, người thương yêu cũng vui lòng: họ thương yêu người bệnh ung thư như trẻ con của mình. Tình mẹ dành cho con lúc nào cũng bao la, vô điều kiện. Xin hãy dành cho người thân của mình một tình yêu như thế.

Wednesday, August 21, 2024

Sách “Ung thư và con đường tôi chữa khỏi”. CHƯƠNG 8

                  ĐAU CHÂN HÁ MIỆNG

Theo báo Thanh Niên ngày 31 tháng 8 năm 2019, Việt Nam là một trong những nước có người mắc ung thư tương đối cao. Năm 2018 có khoảng 300.000 bệnh nhân đang điều trị. Số ca mới là 165.000 mỗi năm và số tử vong trung bình 115.000 người. Nếu đúng như số này đưa ra, tỷ lệ người chết trên số người đang điều trị là 38/100 người. Như vậy, không phải ai mắc ung thư cũng đều chết. Bệnh viện ung thư chưa đủ chỗ điều trị tiên tiến và bài bản cho tất cả bệnh nhân nhưng rõ ràng, nhờ bệnh viện, số chữa lành chiếm đa số (62%).

Số ca mới có nhiều nhưng chắc chắn số chữa lành sẽ nhiều hơn. Khi biết mình mắc bệnh ung thư, tôi cũng như bao nhiêu người khác, hoang mang là tâm trạng đầu tiên. Nhờ internet, tôi tìm hiểu rất nhiều nguồn, dĩ nhiên là những nguồn chính thống, để hiểu về loại ung thư mình mắc. Thông thường những số liệu về loại ung thư nào cũng làm cho người bệnh lo sợ. Tỷ lệ chữa khỏi từng giai đoạn có kết quả khác nhau. Có tài liệu: nếu ở giai đoạn 3, bệnh nhân nên thu xếp chuyện gia đình ổn thỏa; giai đoạn 4 thì họ “muốn ăn gì thì ăn”, “chơi gì thì chơi” nếu có gia tài, hãy viết di chúc ngay.

Vì là trên mạng, chúng ta có vô vàn thông tin. Tin vào tư liệu nào, nếu không tìm được nguồn khả tín, tham vấn bác sĩ ngay tại chỗ chữa trị là tốt nhất. Bệnh viện ung bướu Sài Gòn có bác sĩ tham vấn về vấn đề này. Tham vấn có tốn phí nhưng tốn phí hữu ích, cần nghe theo. Không bao giờ tin mọi con số, mọi nguồn tin trên mạng. Chọn lọc nguồn tin không phải ai cũng làm được. Hơn nữa, “tận tín thư, bất như vô thư”, quá tin vào sách, tốt nhất đừng có sách. Khi bệnh, tôi rất hoang mang và nhiều tư liệu về bệnh của mình làm tôi hoang mang hơn. Bác sĩ trực tiếp điều trị cho mình, đó là nguồn thông tin gần gũi và tin cậy nhất. Họ nắm vững chuyên môn và họ nắm vững hồ sơ bệnh lý của bệnh nhân. Không hỏi ý kiến họ thì hỏi ý kiến ai khả tín hơn?

Người trực tiếp điều trị cho tôi là một bác sĩ nữ, tầm tuổi con gái đầu của tôi. Chỗ ngồi của bác sĩ trẻ này có kệ gỗ đầy nhóc sách, hoàn toàn bằng tiếng Anh, tôi quan sát không có sách tiếng Việt. Có tài liệu bảo người bệnh ung thư không nên ăn thịt bò và các loại thịt đỏ, các tế bào ung thư sẽ phát triển. Tôi hỏi và bác sĩ đáp: “Tôi không rõ có tác dụng như thế, nhưng trong thời gian chữa trị, ông cần ăn thịt bò để có sức mà chữa bệnh. (Bác sĩ đùa) ông không ăn thịt bò, bệnh nó ăn ông đó. Khi khỏi bệnh, ăn hay không ăn thịt bò, đó là quyền của ông”. Tôi hỏi tiếp: Khi vô hóa chất, để cho mát, tôi có được phép uống các loại nước “mát” như bột sắn dây (ngoài Bắc) hay rau má không? Đáp: Sắn dây tôi chưa biết có tác dụng gì với thuốc điều trị ung thư nhưng rau má thì tốt. Ông bà ta uống rau má giải nhiệt rất sớm.

Với kiến thức của một bác sĩ chuyên khoa về loại ung thư tôi đang chữa, tôi tin tưởng vào vị bác sĩ trẻ, cẩn thận theo lời khuyên này.

Đau chân há miệng. Có bệnh thì vái tứ phương. Tôi cũng không thoát khỏi tâm lý ấy. Nhưng khi tin tưởng chuyên môn vị bác sĩ, mỗi thứ cần “nạp” vào cơ thể mấy tháng trời hóa chất lưu thông trong máu, tôi đều hỏi ý kiến của bác sĩ. Các bác sĩ chữa ung thư ngoại trú đều có đưa số điện thoại riêng cho bệnh nhân họ trực tiếp điều trị. Thắc mắc hay muốn ăn uống thêm thứ gì hỗ trợ trong thời gian chữa trị, tôi đều hỏi ý kiến họ.

Có một tâm lý: khi bệnh, ai bày chi nghe nấy, nhất là những người thân, những người “có uy tín”, những người từng biết ai đó cũng có bệnh giống chúng ta. Đây là kiểu “thương thành hại”. (Nguyễn Du: Còn tình chi nữa mà thù đấy thôi). Cơ thể con người không phải là phòng thí nghiệm. Mà có là phòng thí nghiệm cũng không thể “thử” mọi hóa chất: tất cả thức ăn, thức uống đều cấu tạo bằng “hóa chất” (từ vật chất). Ngò, tiêu, tỏi, ớt, sả, tía tô, hành…tất cả đều là vị thuốc huống hồ chi các thứ khác, các thức ăn khác.

Khi tôi mắc bệnh, nhiều người quý mến, ở Quảng Nam – xứ của nấm lim xanh- gởi tăng mấy ký “uống sẽ hết ung thư đó anh”, lời dặn dò của một người quen thân. Tôi cám ơn và cất kỹ để tặng lại cho người khác. Tôi có hỏi về nấm này, vị bác sĩ trẻ điều trị cho tôi, lắc đầu: “Tôi không thấy tài liệu nào bằng tiếng Anh nói nấm này chữa lành ung thư. Vả lại, hàng mấy chục loại bệnh ung thư, một loại nấm làm sao trị “bách bệnh”. Nhưng ông không nên uống trong thời gian tôi điều trị cho ông đấy nha. Gan của ông thuốc nó nung nóng mà ông còn uống thêm hóa chất vào. Chết trước khi chữa đó”. Vị bác sĩ nói thêm : “Có lẽ chỉ ở Việt Nam hay Trung Quốc mới có nghiên cứu này về nấm lim xanh, cái đó ngoài hiểu biết của tôi”.

Có thể một loại cây thuốc nào đó, như lim xanh chẳng hạn, sẽ có thể chữa lành loại ung thư nào đó. Tôi tự hỏi đã có nghiên cứu chính thống y khoa nào về hiệu quả chữa trị ung thư của nấm lim xanh? Nếu nó chữa khỏi nhiều loại bệnh ung thư thì người hái nó, bào chế thành thuốc, gửi đi bán trên thế giới, biết đâu họ sẽ nhận giải Nobel về y khoa, Việt Nam sẽ vang danh quốc tế. Đó là những trao đổi thêm với tôi qua điện thoại của vị bác sĩ trẻ tuổi, đáng kính. Tôi nghĩ, khi đang điều trị ở chỗ bệnh viện, tốt nhất, bệnh nhân hãy tuân thủ y lệnh của bác sĩ trong suốt thời gian của liệu trình.

Tôi tin vị bác sĩ chữa cho tôi vì cô nghiên cứu tài liệu của Anh, Mỹ và Mỹ là nước có kỹ thuật chữa bệnh ung thư tiên tiến nhất thế giới, không thế ông Nguyễn Bá Thanh còn đi qua tận đó để chữa, sau khi Singapore bó tay? Tư liệu về ung thư của họ chắc chắn dựa vào nghiên cứu khoa học không phải như ở xứ sở, một bà lang băm nào đó, quảng cáo trên mạng, bà ta có thể chữa lành bệnh tiểu đường, trong khi nước tiên tiến như Mỹ còn nói chưa chữa lành, chỉ chữa cho khỏi biến chứng qua thuốc kiểm soát đường huyết. Có quảng cáo còn nói ông bà nào ở đâu miệt thượng du Bắc bộ có loại thuốc chữa hết thấp khớp, gout, trong khi ở Mỹ vẫn còn “bó tay” chưa có thuốc chữa khỏi hẳn.

“Đau chân há miệng” là thế. Khi mang trong mình một bệnh nan y, có ai đó mách có người chữa khỏi, nhiều tiếng tăm, người bệnh bằng mọi cách tìm cho được thần y. Tôi không phủ nhận, có người nào đó, có bệnh nào đó có thể chữa khỏi với những loại cây thuốc nào đó nhưng phải thấy rằng không phải ai mắc bệnh nào đó uống thuốc nào đó sẽ khỏi, còn tùy thuộc liều lượng, tùy cơ địa, tùy tâm lý, tùy tinh thần của từng người. Cách chữa trị có liệu trình, có phác đồ, có khoa học dứt khoát phải là ở bệnh viện. Các vị “thần y” xuất hiện ngày càng nhiều trên mạng, theo tôi, hãy “kính nhi viễn chi”.

Việt Nam còn nghèo nhưng kinh nghiệm của người Việt về chữa bệnh không thua các nước tiến bộ khác. Cơ sở vật chất y tế không tương thích chứ tay nghề mổ sọ não của các bác sĩ Chợ Rẫy có thể bằng hoặc hơn bác sĩ Thái Lan, thậm chí Singapore, lý do đơn giản: Việt Nam chiến tranh nhiều, tai nạn xe cộ nhiều, tay nghề bác sĩ được nâng cao nhiều nhờ thực tiễn, cả trăm triệu dân, số người bệnh đưa vào bệnh viện cho họ mổ chắc chắn gấp mấy lần số bệnh nhân vào bệnh viện Thái Lan hay Singapore. Mổ nhiều tất tay nghề mổ nâng cao. Nhờ chiến tranh, nhờ người Việt như Trần Đông A, nghề “mổ xẻ” của Việt Nam các nước như Nhật Bản cũng e dè. Nhưng về căn bệnh ung thư thì sao?

Tôi không rõ nhưng tôi có biết một trường hợp; một phụ nữ người Sài Gòn rất giàu có cùng chữa với tôi ở bệnh viện ung bướu đôi ba lần, sau đó không thấy bà nữa. Khi sắp hoàn tất đợt điều trị cuối, tôi lại gặp bà. Người bà nhìn tươi tốt hơn lúc điều trị 2,3 đợt cùng lần với tôi. Tôi lân la hỏi chuyện bà chữa ở đâu mà chóng lành ung thư. Bà cười, “ở Singapore về”. “Sao chị lại vô đây”. “Không khỏi, anh ạ”. Tôi ngạc nhiên chưa hỏi tiếp, bà nói: “Phương tiện chữa trị, chăm sóc bên đó rất tuyệt vời. Thức ăn cho mỗi người, mỗi loại bệnh đều có bác sĩ cho ăn riêng, theo dõi riêng. Tôi khỏe nhưng bệnh ung thư vẫn không hết. Họ bảo tôi nếu đến thẳng họ lúc mắc bệnh, khả năng chữa lành rất cao, nhưng tôi đã chữa ở Việt Nam một thời gian, cơ thể tôi “lờn thuốc”. Tôi định về đây chữa tiếp, không biết ra sao”.

Tôi không nói cách chữa trị ở Singapore không bằng ở Việt Nam nhưng tôi muốn nói, đã chữa ở đâu thì nên theo đuổi ở đó, không nên thấy chỗ nọ, chỗ kia, nghe nói chữa giỏi lắm, người mắc ung thư bỏ dở liệu trình đang điều trị, đến nơi chữa mới. Tôi có một em bên vợ như thế. Ban đầu điều trị cùng lần với tôi ở Ung bướu Sài Gòn đôi ba đợt vô thuốc; thấy cơ thể vẫn yếu chú ấy nghe lời ai giới thiệu ông thầy nào ở Tây Ninh chữa ung thư rất giỏi, nhiều người khỏi. Bỏ ngang bệnh viện về Tây Ninh, mấy tháng sau bệnh trầm trọng hơn, chú quay lại Ung Bướu, và nay đã nằm sâu trong lòng đất khi trở về chỗ chữa trị cũ chưa tới một tháng.

Tôi không nói bệnh viện mới chữa khỏi ung thư mà không ông nào, bà nào chữa được. Tôi chỉ muốn nói, chữa ở đâu, cần kiên trì theo đuổi ở đó, chữa bệnh không phải đi hành hương, hết nhà thờ này thì đến nhà thờ khác. Và theo tôi, đối với bản thân, bệnh viện nên là chọn lựa đầu tiên nếu người nào mắc bệnh ung thư dù hiện nay các bệnh viện hết sức quá tải, các phương tiện y tế hỗ trợ chưa phải đầy đủ; nhưng đó là chỗ có thể tin cậy hàng đầu. Chưa ai thống kê mấy thần y, thần dược, chữa lành ung thư bao nhiêu người, nhưng nhà thương có thống kê tôi nhắc lại trước khi chấm dứt bài viết: cứ 100 người mắc thì có 62 người chữa khỏi, và thời đại tiên tiến, tôi tin, tỷ lệ ấy càng nâng cao, không như thời tôi chữa trị gần 8 năm trước. Hãy luôn nhớ ngạn ngữ “tiền mất tật mang” nếu điều trị sai chỗ, sai nơi, sai thầy.

CỔNG TRỜI

Là tên khu du lịch sinh thái rộng hàng trăm héc ta, lấy theo tên đã có từ trước. Dân vùng rừng núi Tây Quảng Nam còn gọi nó là Gợp. Tiếng địa phương có nghĩa là đá chồng lên nhau từng tảng lớn có khoảng trống ở giữa. Vì ở nơi cao nhất tỉnh, vào đây, qua cổng (đá) này, người ta nghĩ là có thể lên trời, Cổng Trời có tên từ đó.

Gợp, cổng “lên trời”.

Khí hậu mát mẻ như Bà Nà. Đó là cảm nhận đầu tiên khi tôi đến đây hơn 10 năm trước, lúc cơ sở hạ tầng, nhà hàng, khách sạn, các hạng mục khác, đang cấp tập xây dựng, ngổn ngang, bừa bộn xe cộ, vật tư.

Và tôi cũng đầu tiên cảm nhận: thiên nhiên đang bị phá vỡ. Mới đây, khi khu du lịch đi vào hoạt động, tôi lại thay đổi cảm nhận ban đầu. Có “phố “ ở  “ rừng” cũng là sự kết hợp hài hòa : hiện đại và nguyên sơ, văn minh và hoang dã, con người và thiên nhiên.

Tuesday, August 20, 2024

Sách "Ung thư và con đường tôi chữa khỏi". CHƯƠNG 7

ĐỪNG NGHĨ: BỆNH NHÂN NHƯ TÙ NHÂN

Nhiều người cạo đầu trọc lóc để tạo cho mình một nét riêng độc đáo. Tôi thấy trên mạng một vài người với cái đầu không tóc nhìn rất đặc trưng, có thể nói là rất đẹp, nhất là đối với phụ nữ. Đa phần, có thể là hầu hết, mái tóc đối với phụ nữ là tài sản quý giá nhất trong tài sản quý giá trên thân thể trời ban nhiều đường cong tuyệt mỹ, nhiều kiểu dáng đáng yêu. Nhìn vào mái tóc dù thoáng qua, chưa nói ngắm kỹ, có biết bao văn nhân, thi sĩ, cảm hứng làm văn làm thơ, ngợi ca “Cái răng, cái tóc là gốc con người”.

Bắt gặp các phụ nữ ở các bệnh viện ung bướu, chắc chắn các vị khách thanh tao sẽ từ bỏ nghề văn, nghề thơ nếu muốn tả mái tóc như “mây chiều trôi” họ hằng tưởng tượng. Nhiều phụ nữ đội tóc giả lên đầu tóc rụng hết của mình nhưng có nhiều người thì không. Họ tưởng mình sắp lìa trần khi mang căn bệnh kinh hoàng, chăm chút bên ngoài, mái tóc hay cặp chân mày kẻ bút chì, cũng chẳng làm họ quan tâm. Sức khỏe lúc này là quý nhất chứ không phải đầu tóc giả, chân mày kẻ bút chì, son đỏ trên đôi môi tái nhợt.

Rụng tóc sau khi vô hóa chất đối với hầu hết bệnh nhân ung thư là nỗi kinh hoàng. Tôi là đàn ông, từng ngẫu hứng cạo đầu trụi lủi; chỗ tôi làm việc, nhiều người dị nghị, tôi thất tình hay thề thốt chi đây mà xuống tóc. Tự động cho đầu không tóc rất khác bệnh làm cho đầu không tóc. Một bên là theo ý muốn đầu không tóc, một bên là bị bắt buộc đầu không tóc. Nếu bỗng dưng, tóc rụng một lần sau ngày vô thuốc, tôi sẽ ít bàng hoàng vì biết rõ tác dụng phụ của thuốc chữa ung thu. Đằng này thì không.

Cứ mỗi sáng thức dậy, trên chiếc gối mềm, các mảng tóc nằm ngổn ngang, như những mảnh thủy tinh vỡ, sắc nhọn, làm tim tôi thắt lại. Tóc rụng làm cho tôi nghĩ, mình đang mang một án tử trong người: ung thư. Và mỗi sáng thức dậy, những mảng tóc ấy như khoét thêm vết thương vốn nhói đau, sâu hoắm. Cạo sạch là một giải pháp để vết thương ấy chóng qua. Nếu ai mắc bệnh ung thư sắp vô hóa chất, họ thường tự động cạo sạch tóc trên đầu mình đi. Khi đến lúc tóc rụng do tác dụng của thuốc, tóc ta đâu còn mà rụng. Một cách chữa trị tâm lý, tôi nghĩ, bệnh viện hay các nhà khoa học chưa nghĩ tới, hay có nghĩ tới mà tôi không biết.

Bệnh ung thư chia làm hai loại bệnh nhân: nội trú và ngoại trú. Nội trú dành cho những người không thể ở nhà, cần ở bệnh viện, để bác sĩ trực tiếp chữa trị có khi vì quá nặng hay phải chịu mổ xẻ các khối u trong cơ thể hay những bệnh nhân không thể chữa ngoại trú. Ngoại trú dành cho những người còn khỏe mà mắc bệnh ung thư như tôi. Điều trị nội trú rất vất vả nhưng bệnh nhân ít chịu áp lực tâm lý hơn bệnh nhân ngoại trú vì trong bệnh viện…ai cũng bị như mình.

Khi điều trị ngoại trú, áp lực khác đè lên người bệnh: sự hòa nhập. Khi đi ăn sáng, uống cà phê, cái đầu trọc và nước da xanh mướt của tôi, không nói ra, người khác sẽ có cái nhìn, mà nhìn lại, tôi biết

ngay họ rất ái ngại: ông này chắc là sắp chết vì…ung thư. Nếu không chuẩn bị tinh thần, người bệnh rất dễ thương tổn. Qua cặp mắt của những người chung quanh, tinh thần của một người bệnh chùng xuống rất sâu, chùng vào trầm cảm.

Tôi từng trải qua những giây phút, những hoàn cảnh như thế, và mỗi lần đi ra ngoài trở về, nhớ lại những cái nhìn ái ngại của những người mình gặp, dù họ xa lạ, lòng tôi luôn trĩu nặng. Dù chạy xe được, mỗi lần đội hay gỡ nón bảo hiểm, tóc rụng của tôi rớt theo, rơi xuống đất, một số còn vướng trong vành mũ vải. Tôi cảm thấy tâm hồn mình trĩu nặng hơn.

Khi rơi vào tình cảnh gần như tuyệt vọng - tâm tưởng cái chết vì ung thư sẽ đến - người ta có khuynh hướng bám víu vào một sức mạnh khác, sức mạnh siêu nhiên, mà trước đây, khi khỏe mạnh người ta ít để ý tới. Tôi là người theo đạo công giáo; cha tôi từng có đạo trước năm 1945. Tôi vốn là người hay hồ nghi. Cả tôn giáo nói về đức Chúa Trời, về Chúa Jesus, về thánh Giuse, mẹ Maria. Tôi đọc cựu ước, tân ước rất kỹ để tìm hiểu về cái tôn giáo có hệ thống tổ chức khá chặt chẽ và thống nhất này, cả thế giới đều quy tụ về một vị chủ chăn, đức Giáo Hoàng.

Tôi không tin mấy, ví dụ mẹ Maria đồng trinh sao có thể đẻ con. Tục lệ thời Jesus không ai tuổi như ngài mà không có vợ. Và, trong nhiều lần đọc sách, tôi nghĩ Thượng đế do con người sáng tạo chứ không phải thượng đế sáng tạo con người. Nếu Thượng đế toàn năng, tại sao ngài lại sinh ra con rắn ác độc cám dỗ Eva và Adam ăn trái cấm, để họ phải thấy xấu hổ vì trần truồng mà trước khi ăn trái cấm họ không thấy xấu hổ. Với một học sinh, rồi một sinh viên, tôi tìm đọc rất nhiều sách. Tôi cho Thượng Đế chẳng toàn năng.

Nhưng khi tôi nghĩ mình sắp chết vì bệnh ung thư, tôi lại quay về Thượng đế mà trước đây tôi không mấy tin là có. Có bệnh thì vái tứ phương. Tôi cũng ở tâm trạng đó. Tôi đi lễ nhà thờ đều đặn hơn. Tôi cầu nguyện với Chúa của tôi chân thành hơn. Lời cầu của tôi chân thành bởi tôi không muốn chết khi tuổi chưa tới 60, con cái tôi chưa phải tất cả đều thành đạt. Con út tôi còn chưa tốt nghiệp đại học.

Mỗi sáng thức dậy, trước khi đi bộ, tôi cầu nguyện. Khi đi ngủ, tôi cũng cầu nguyện, dù sức nóng của thuốc trong người không đem lại cho tôi giấc ngủ yên bình. Vợ tôi cầu nguyện cho tôi mỗi tối. Con út của tôi cũng cầu nguyện cho tôi. Cháu kể lại từng cầm mấy bó nhang, đi vào nghĩa địa công giáo mênh mông hàng ngàn ngôi mộ ở Thủ Đức, từng ngôi mộ, cháu đều đốt nhang, cầu khấn người quá cố. Cháu bảo con mong những người nằm dưới đất phù hộ cho ba khỏi bệnh.

Bên Phật giáo, tôi thấy có nghi thức hộ thần, các vị tu sĩ tụ tập hướng nguyện suy nghĩ của mình cầu mong cho cha mẹ vị tu sĩ nào đó đang bệnh. Các chư tăng dùng tâm của mình, mấy trăm vị, để độ trì cho ai đó sớm vượt khỏi đau khổ của bệnh cận kề cái chết.

Đau chân há miệng. Trước tôi nửa tin nửa ngờ, nay, vì bệnh có thể sẽ chết, tôi lại tin trọn, vào đấng trước đây, tôi từng nửa ngờ nửa tin. Nhưng không phải tôi không thật lòng, muốn “gạt” Thượng đế để “lừa” ngài cứu tôi sống. Tôi trở nên thật lòng tin chúa; ví dụ, mỗi khi nuốt nước miếng cồm cộm  vì hạch nổi ở đáy lưỡi, tôi cầu nguyện cái hạch nơi ấy lặn đi, và huyền diệu thay, trong suy nghĩ của tôi, hạch ở cổ cả hạch ở bẹn đã không còn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu không có mấy toa thuốc ở bệnh viện ung bướu, chỉ cầu nguyện thôi, làm sao tôi hết bệnh? Đến đây tôi lại nhớ câu nhiều người biết: Trời giúp ai tự giúp mình. Ở đây, tôi giúp tôi, nhưng bệnh viện còn giúp tôi nhiều hơn. Cho đến bây giờ, tôi không rõ, Chúa hay bệnh viện hay chính tôi đã giúp mình thoát qua cơn bệnh hiểm nghèo.

Không biết là do đâu, rõ ràng nếu thiếu một trong ba nhân tố đó, biết đâu bây giờ tôi “an giấc ngàn thu”, đâu còn gõ máy vi tính, trò chuyện với các vị những tâm sự của mình. Và, tôi nghĩ rằng, tôi không phải là điển hình cho sự chiến thắng bệnh tật, mà tôi chỉ muốn trao đổi trải nghiệm, với suy nghĩ “đoạn trường ai có qua cầu mới hay”. Câu chuyện căn bệnh nan y biến tôi thành một “tù nhân” ở bệnh viện hay trong xã hội bỗng chốc lại giải phóng tôi thành người tự do như nhiều người tự do khỏe mạnh khác. Tôi có cảm giác cuộc đời mình còn xanh nõn những mầm sống tương lai.

Monday, August 19, 2024

Sách "Ung thư và con đường tôi chữa khỏi". CHƯƠNG 6

                                          PHẢI ĐẾN CHỖ KHÔNG MUỐN ĐẾN

Có lần, tôi viết như là “lời tự bạch”. Nơi tôi yêu nhất: hồ bơi nếu ở thành phố; con sông, con suối nếu ở miền quê, bãi cát dài nếu ở biển. Nơi tôi ghét nhất: bệnh viện (không phải nhà thương). Ghét của nào, trời trao của đó; trời trao cho căn bệnh nhớ đời. Trong các nơi khám hay chữa trị tôi biết ở Sài Gòn, bệnh viện Răng Hàm Mặt là nơi tương đối “sạch sẽ” và “lịch sự” nhất; đối nghịch với nơi này là bệnh viện ung bướu Sài Gòn: dơ bẩn và bề bộn nhất (tôi nói 8 năm trước; có khi bây giờ đã tốt hơn. Nghe đâu vừa hoàn tất một bệnh viện mới).

Bề bộn vì khuôn viên bệnh viện rộng nhưng lại tràn ngập bệnh nhân, người đi khám, và người nuôi bệnh nhân. Dọc hàng hiên, trên sân, bất kỳ chỗ nào trống, dọc lối đi, cầu thang trong bệnh viện, người cơ man nào là người. Trong phòng bệnh, dưới giường nằm, chỗ nào cũng có người nuôi, chăm sóc người bệnh. Khi một nơi chữa trị ung thư không đủ chỗ cho người đến đó, ở đó, cái nhếch nhác, cái bẩn thỉu không thể tránh khỏi. Ngày nào cũng như ngày nào, trong bệnh viện cũng đông đúc người qua lại hay nằm nghiêng ngửa như chờ đợi những ngày buồn tẻ trôi qua. Vật dụng sinh hoạt vất ra quá nhiều, các thùng rác không đủ chứa, nhân viên vệ sinh làm việc cật lực có thể là cả ngày lẫn đêm.

Ngày xưa, thời chiến tranh, khi vào bệnh viện, cái mùi đặc trưng nhất ai cũng ngửi thấy là “mùi nhà thương”, nghĩa là mùi ê-te, thuốc khử trùng. Có lẽ vì sợ tên bay đạn lạc, bệnh không nặng, ít ai đến bệnh viện, hoặc hồi ấy ít người, ăn uống không ê hề, đa dạng, đa chủng như bây giờ, và nhất là không có nhiều hóa chất, phụ gia hay bảo quản trong thức ăn, các bệnh viện có rất ít người bệnh? Bây giờ, mùi đặc trưng là mùi mồ hôi, gay gắt, khó thở, tôi cảm nhận khi bước qua cổng bệnh viện ung bướu. Đội ngũ nhân viên, y bác sĩ thay ca nhau làm việc; họ từ nhà đến chỗ làm, hằng ngày đều tắm gội sạch sẽ nên cái mùi mồ hôi dứt khoát phải đến từ bệnh nhân, người nuôi bệnh, và cũng có thể người đến khám bệnh. Cho đến bây giờ, mỗi lần ngửi ở đâu trong đám đông có mùi mồ hôi từ áo quần, tôi bỗng nhớ đến bệnh viện, đến những tháng ngày chịu đựng.

Nhiều khoa, nhiều phòng, nhiều cơ sở vật chất kèm theo của một bệnh viện, và nhất là ngoài “mùi hôi tập thể”, là các loại tiếng ồn dai dẳng; đám đông con người chen chúc nhau trong bệnh viện rì rào tiếng nói chuyện, tiếng trao đổi qua lại giữa họ với nhau. Các nơi khám, làm thủ tục, xét nghiệm, trả kết quả, đều có loa phát ra tiếng rất to để thông tin cho bệnh nhân, người khám, đang ngồi, đang đứng, dày đặc áng cả lối đi qua lại. Điều kiện như thế, việc lấy giấy, theo chỉ dẫn bác sĩ ghi trên phiếu, trên sổ bệnh, để hoàn thành các bước khám đối với “bệnh nhân tân binh” như tôi thật hết sức cam go. Khi vào đây nhiều lần, ngoài việc chữa trị, tôi được chữa thêm tính nóng nảy, và may mắn, học thêm tính nhẫn nại và chịu đựng: hãy đợi, đợi, và đợi…cho đến phiên mình. Năng lực tiếp nhận xử lý bệnh không theo kịp số lượng bệnh nhân lúc nào cũng dày đặc và thường trực trong bệnh viện.

Đến nhà hàng hay khách sạn, khu vui chơi hay giải trí, tâm hồn của quý vị sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, thư thái. Hình ảnh con người ở đó thật đáng yêu. Ai nấy ăn mặc đều tử tế, đẹp đẽ, nhiều màu sắc. Nụ cười lúc nào cũng chực sẵn trên môi. Tiếng cười che khuất nhiều tiếng nói vui tươi. Nhưng ở đây, ở một bệnh viện đông nghẹt người, hằng mấy tháng trời, tôi chưa từng thấy ai nở một nụ cười.

Nhìn cách ăn bận của họ, đa phần là lếch thếch, không phải họ nghèo cả, nhưng ai mà để ý ăn mặc làm gì khi bước vào đây, với căn bệnh ung thư trong người, hay trong người thân của họ. Nụ cười có lẽ không có nhưng tiếng nấc, tiếng sụt sùi, tôi nghe thường xuyên: khi có ai đó cầm trên tay tờ giấy với chữ K đen đủi và định mệnh.

Cũng như tôi lần đầu tiên, những người vào khám bệnh nơi này sẽ thấy đất trời nghiêng đổ khi biết mình mắc bệnh ung thư. Từng nghe căn bệnh quái ác này đem lại nhiều cái chết, người đầu tiên biết mình bệnh đều không cầm được nước mắt là thế. Nếu có dịp vào thăm thân nhân ở đây, quý vị sẽ thấy cái không khí ảm đạm bao trùm còn hơn tôi tả ở cái thế giới bất định u ám này. Không một nụ cười nhưng có những tiếng sụt sùi nho nhỏ, lặng lẽ, những giọt nước mắt kín đáo lăn dài qua khóe mắt, kèm theo những tiếng thở dài kìm nén hoặc buông xuôi theo số mệnh.

Vì là loại bệnh đặc biệt, các bước xét nghiệm để được chữa trị rất nhiều và rất nhiêu khê. Nào là thử máu, siêu âm toàn thân, lấy tủy sống, chụp X quang (tùy trường hợp), đo điện tim, điện não đồ, cuối cùng là chụp cộng hưởng từ, và nhất là đo huyết áp thường xuyên. Các bước này, bệnh nhân phải tự đi tìm nơi khám. Rất nhiều người lớ ngớ, kể cả tôi lần đầu tiên, đi tìm nơi để thực hiện các bước xét nghiệm. Cả một buổi cho mỗi bước như thế nếu quý vị may mắn và thường là cả một ngày mới lấy được kết quả. Tôi nói đây là giai đoạn phải làm sau khi lấy sinh thiết khối u có kết quả ung thư.

Có những phần xét nghiệm bệnh viện làm không xuể, bệnh nhân phải lấy giấy giới thiệu bước qua bên kia đường, đối diện bệnh viện, tại nơi đây thường có rất nhiều phòng khám tư nhân, với các máy móc không kém bệnh viện, nhiều nhất là siêu âm màu, đo điện tim, điện não đồ. Tất nhiên, lần đầu không kịp xin giấy chuyển viện từ nơi đăng ký khám chữa bệnh ban đầu, quý vị sẽ không hưởng tiền bảo hiểm y tế. Tiền làm các bước xét nghiệm mỗi thứ cũng khá là đắt, nhất là “khám ngoài” theo giấy giới thiệu của bệnh viện.

Thời gian hoàn tất cho giai đoạn chuẩn bị hóa trị hay xạ trị kéo dài hơn 1 tuần nếu bệnh nhân khám bên ngoài lẫn bên trong bệnh viện, và có thể lâu hơn nếu xét nghiệm toàn bộ trong bệnh viện để được y tế chi trả. Năm tôi chữa bệnh, vẫn còn hai dạng khám, xét nghiệm dịch vụ và bảo hiểm; dịch vụ thì nhanh chóng hơn.

Bệnh của tôi cần phải vô hóa chất. Đến giai đoạn này, tôi không còn chen lấn để khám hay xét nghiệm nữa. Người bệnh sẽ làm một giấy cam kết, có chữ ký người bảo lãnh trong gia đình phòng khi gặp sự cố sốc thuốc (rất hiếm); người bệnh cân trọng lượng để biết số lượng hóa chất đưa vào, phù hợp cơ thể mỗi người.

Cũng cần nói thêm về các bước xét nghiệm đối với ung thư hạch bạch huyết của tôi, u lympho Non-Hodgkin Người bệnh sẽ được gọi vào một phòng khám, nếu là siêu âm hạch nách, cổ, bẹn cho bất kỳ loại ung thư có khối u nào. Khi đang bệnh, các hạch này sẽ sưng lên, cơ thể đang chống lại vật lạ - tế bào ung thư. Càng về sau, khi khối u ung thư teo lại, hóa chất tiêu diệt chúng thành công thì các hạch cổ, nách, bẹn sẽ nhỏ lại, nghĩa là khi trở về trạng thái hoàn chỉnh ban đầu, bệnh ung thư sắp lui.

Tôi được yêu cầu tự cởi quần áo ra, nằm tồng ngồng trên giường, một cô y tá sẽ đắp một tờ giấy dày, mềm lên chỗ kín, hoặc họ đưa cho bạn tự đặt lên nếu quá đông người làm siêu âm. Lần đầu còn ngượng ngùng, các lần sau nằm trần trụi trên giường trước các nữ y tá, bác sĩ tôi chẳng cảm thấy e ngại hay bẽn lẽn; ý nghĩ của cái chết sắp tới (ai mới mắc ung thư cũng đều nghĩ như thế) khiến bạn không còn nghĩ gì khác, kể cả chưa kịp bận áo quần, phải đứng dậy cho bệnh nhân khác đang chờ tới phiên lên giường nằm để siêu âm.

Khi chen chúc trong các phòng khám, bạn sẽ không còn nghe tiếng nói nhỏ nhẹ nào của nhân viên y tế. Mệnh lệnh của họ đưa ra rất ngắn và rất rõ ràng, đương nhiên là với giọng rất to, vì đông bệnh nhân đang chờ tới lượt khám. Họ không muốn phải lặp lại y lệnh bằng miệng; hằng ngày họ phải làm việc có lẽ với quá nhiều bệnh nhân. Người bệnh mỏi mệt đợi chờ, tôi nhìn nét mặt nhân viên y tế, họ còn mỏi mệt hơn. Tôi không trách họ lớn tiếng với bệnh nhân. Tôi thương họ chọn lấy cái nghề quá vất vả, quá căng thẳng, mỗi ngày làm việc với hàng trăm người vào xét nghiệm. Bảo họ vui vẻ mỉm cười với bệnh nhân là điều không tưởng.

Bước qua giai đoạn vô hóa chất hay xạ trị, người bệnh sẽ “nhàn nhã” hơn, nghĩa là, mỗi 21 ngày (thông thường) hoặc một thời gian nhất định nào đó theo y lệnh của bác sĩ đối với từng loại ung thư. Mỗi đợt, trước ngày vô thuốc, người bệnh phải làm các bước chuẩn bị các lần giống nhau: siêu âm, thử máu, và đo điện tim. Bất cứ có “trục trặc” nào cho 3 xét nghiệm này, nghĩa là cơ thể chưa đủ điều kiện vô thuốc, liệu trình có thể thay đổi hoặc hoãn lại để chữa trị căn bệnh khác cho đến khi cơ thể đáp ứng việc tiếp tục vào hóa chất.

Một bệnh nhân trẻ hơn tôi 20 tuổi cùng loại ung thư phải ngưng vô thuốc để qua bệnh viện Nhiệt đới điều trị men gan cao, sau lần vô thuốc thứ hai. Chính vì có thói quen uống rượu đế mỗi ngày, kể cả thời gian điều trị, tuần uống đôi lần vì ghiền, việc hóa trị của anh kéo dài, và kết quả không như mong muốn: lá gan ảnh hưởng quá nặng, lượng cồn trong rượu nung nóng mỗi ngày. Bệnh nhân uống rượu tây nên cẩn thận, độ cồn rượu tây gấp đôi rượu ta. Bạn tôi uống rượu thường xuyên, cơ thể khác tôi - không uống rượu; gan của anh không chịu nổi sức nóng thuốc chữa ung thư và anh phải tiếp tục xạ trị sau đợt hóa trị, bịnh không hết và thật đau xót, anh không còn nữa trên đời.

Ở phòng vào hóa chất, mỗi người được ngồi riêng một ghế trong một gian phòng khá rộng có thể chứa hàng chục bệnh nhân. Trên đầu mỗi người là chai nước có pha hóa chất treo lủng lẳng trên một thanh sắt vắt ngang từ tường này chí tường kia. Chai nước cất khi đổ thuốc chữa ung thư vào sẽ đổi màu, từ trắng qua đỏ như màu nước lẫn chút máu (đối với bệnh của tôi), tất cả đều bọc quanh bằng giấy than, loại giấy người ta hay dùng lót xen kẽ giữa các tờ giấy máy đánh chữ hồi xưa. Nếu các bệnh nước thuốc không bao kín bằng giấy này, thuốc sẽ mất tác dụng do ánh sáng của bóng đèn neon đang chiếu.

Cảm giác đầu tiên khi vào thuốc: cơ thể nóng rang như có ai thiêu đốt lục phủ ngũ tạng mình. Tôi từng bị bò cạp chích, rết cắn, ong bò vẽ đốt (còn gọi ong vò vẽ). Mỗi loại côn trùng kia đem lại cái đau nhức khác nhau nhưng tôi có thể chịu đựng nổi, ngoại trừ ong bò vẽ, một lần đốt vào cánh tay, tôi gần như mất ngủ cả đêm, nhức nhối bởi nọc của nó. Tôi lấy nguyên 1 cây đá chặt đôi, đặt tay mình ở giữa, uống 1 liều thuốc ngủ, cánh tay bị tê dại vì đá dễ chịu hơn cái nhức nhối váng cả đầu óc của nọc ong độc; loại ong này cắn voi cũng rống, huống hồ cắn người.

Nhưng thưa quý vị, bò cạp, rết, ong không làm tôi thất đởm bằng sức nóng của hóa chất chữa ung thư, truyền vào vein trên tay. Không thể so sánh cái nóng nào được bởi nó như đốt cháy cơ thể tôi từ bên trong, mạch máu lớn nhỏ trên dưới đều nung nấu hừng hực, và nhiều người cũng như tôi, luôn ói mửa khi truyền thuốc lần đầu.

Tôi có cảm giác cái nóng bên trong ấy “luộc chín” cơ thể mình. Tôi có thể nói như thế. Lúc chích kim tiêm vào vein, nếu y tá sơ ý chích lệch, thuốc đi ra thịt, chỗ thịt ấy sẽ đen bầm vài ngày sau, dường như hoại tử. Lần vô thuốc khác, y tá sẽ tìm một vein kế cận để thay thế. Lúc khốn khổ vì thuốc, tôi thấy cô y tá như một bà quan âm hay một đức mẹ: tôi ao ước họ như thế, còn hơn cả từ mẫu. Mẹ hiền chỉ sơ ý một tý, bàn tay tôi sẽ hỏng một vein dẫn máu. Không sao, khi tôi hỏi bác sĩ trực tiếp điều trị, cơ thể rất huyền diệu: hư mạch máu này, mạch máu khác sẽ thay thế. Vì quá sợ hãi mỗi lần vô hóa chất, tôi nửa tin nửa ngờ lời trấn an của bác sĩ. Không bao giờ tôi thấy câu “lương y như từ mẫu” quý báu và giá trị đến thế. Người bệnh vào bệnh viện, thân phận họ như nhỏ bé lại. Có lương y nào cư xử với họ như từ mẫu, họ trân quý vô cùng. (Tác dụng phụ của thuốc nhưng lại là tác dụng chính lên tâm lý bệnh nhân, xin xem phần tới).