Monday, February 5, 2024

NẾP SỐNG HIỆN ĐẠI ĐANG KHIẾN ĐÀN ÔNG VÔ SINH NHƯ THẾ NÀO

Không chỉ vô sinh, các bịnh nguy hiểm cũng phát sinh từ nhựa dẻo, thuốc trừ sâu, các chất phụ gia, thậm chí cả nước hoa, mỹ phẩm theo vào cơ thể. Quý vị hãy cẩn thận với các loại túi ni-lông, các vật dụng “cao cấp” gắn liền với cuộc sống hiện đại.

(How modern life is making men infertile)

Một nghiên cứu tiết lộ, suy giảm số lượng, chất lượng tinh trùng đe dọa tương lai nhân loại.

Dịch phỏng theo bài nói chuyện của tiến sĩ Shanna Swan trên đoạn băng của BBC (Features & Analysis ) Ngày 1, tháng 6 năm 2021, 11:19 PM

Theo quan sát của chúng tôi, nếu bạn nhìn mật độ tinh trùng thu thập năm 2011 ở các nước châu Âu là 47 triệu con trong mỗi mi li lít (1/1000 lít), bạn sẽ thấy nó giảm khá xa so với 99 triệu con/ml, 39 năm trước. Như vậy, mỗi năm mật độ tinh trùng giảm hơn 1%. Nếu dự đoán cho đến nay, 10 năm, số tinh trùng chỉ còn 40 triệu con /ml.

Đó là con số báo động, bởi dưới 40 triệu, các cặp ngày càng khó sinh con. Sao lại thấp thế, biết làm sao đây, mỗi sáng chúng ta thức dậy và bảo, phải ngăn nó ngay. Tôi không rõ phải bao lâu nữa nhưng rõ ràng là cấp bách rồi.

Hẳn nhiên, còn nhiều thứ không dễ kiểm soát. Và đó là những hóa chất từ bên ngoài đi theo vào những thứ chúng ta mang về nhà.

Các lớp phủ ngoài là thứ không ít. Chảo chiên phủ chất Teflon chống dính. Áo mưa phủ chất chống thấm. Giấy ngăn dầu thấm ra ngoài như trong hộp đựng bánh pizza. Lớp phủ thực đáng sợ bởi chúng chứa một loại hóa chất gọi là PFOA. Rồi một loại đáng kể khác - hóa chất tôi nghiên cứu rất nhiều - những chất làm dẻo plastics, đó là phthalate.

Phthalate là loại hóa chất chống nội tiết tố nam. Khi gặp chất testosterone (kích thích tố sinh dục nam), chúng có chiều hướng khiến nó ít đi, và thật tai hại, nhất là trong thời kỳ thai nghén. Cái tôi đặc biệt chú ý là kích cỡ vùng sinh dục -gọi là tầng sinh môn.

Kết quả là khi bé trai lớn lên, lượng tinh trùng của cháu rất thấp. Ngoài ảnh hưởng số lượng tinh trùng, chất Phthalate tăng nguy cơ dị tật bộ phận sinh dục, chẳng hạn ở tinh hoàn. Và về sau, nó thực sự đưa đến nguy cơ ung thư bộ phận này.

Chúng tôi còn quan sát thuốc bảo vệ thực vật (thuốc trừ sâu), sự chuyển hóa trong nước tiểu đàn ông, để xem thử chúng có liên quan đến mật độ và hình dạng tinh trùng. Chúng tôi phát hiện có sự khác biệt lớn trong số lượng và chất lượng tinh trùng.

Đáng lo nhất là ở những đàn ông sống tại miền trung bang Missouri, nơi trồng rất nhiều bắp và đậu nành sử dụng rất nhiều thuốc trừ sâu, chỉ có một phân nửa số tinh trùng hoạt động so với ở đàn ông bang Minneapolis. Thật kinh khủng. Họ không phải là nông dân, họ chỉ là người dân cư ngụ nơi đó.

Số lượng tinh trùng thấp có liên quan đến tất cả các loại bệnh tật, bao gồm bệnh tim, tiểu đường, ung thư bộ phận sinh dục, cuối cùng là tuổi thọ. Người ta còn đổ thừa cho các cặp vô sinh là do phụ nữ hoặc phụ nữ hư thai. Và bây giờ chúng tôi cho rằng trách nhiệm cả hai. Kiểm tra chất lượng trứng còn khó hơn đếm tinh trùng, kiểm tra chất lượng đối với đàn ông.

Ngày càng có nhiều người cân nhắc việc trữ tinh trùng, đông lạnh trứng. Lưu trữ dài hạn. Bởi vì chúng ta đang gặp khủng hoảng. Một số lượng rất lớn và ngày càng tăng trẻ em được thụ thai bằng phương pháp hỗ trợ sinh sản. Ngày càng có nhiều người cần đến đẻ hộ. Chúng ta đang phải đối mặt với khó khăn thực sự, rất nghiêm trọng.

Đàn ông có thể nghĩ đến chuyện tránh phơi nhiễm bằng cách thay đổi thói quen mua sản phẩm. Ngoài ra, giảm cân nếu thừa cân. Ngưng hút thuốc khi thấy có vấn đề. Giảm rượu bia quá đà nếu đang uống.

Loại bỏ hóa chất khỏi cơ thể chúng ta thật hết sức cam go.

Cũng có tin vui là một số hóa chất không hiện diện lâu dài trong cơ thể. Chúng ở không lâu trong cơ thể sau bốn đến sáu giờ. Vì vậy, chúng ta nên ý thức những gì nạp vào mà ngăn chặn chúng, thật kịp thời, chẳng mấy khó khăn.

Con người cần xét nghiệm các hóa chất trong sản phẩm trước khi đưa ra thị trường.

Cũng cần kiểm tra lại hàng ngàn hóa chất trước đây chúng ta cho là vô hại. Hiện nay chúng chẳng còn vô hại nữa. Và chẳng phải đặt vấn đề, các tác nhân từ môi trường ảnh hưởng thế nào chức năng sinh sản. Chúng ta đang ở giai đoạn khủng hoảng. Tình hình thật sự hết sức nghiêm trọng.

MỸ CHẲNG CHUẨN BỊ CHIẾN TRANH VỚI TRUNG QUỐC

Lời người dịch: Bài khá dài  nhưng hữu ích cho ai quan tâm tình hình Biển Đông và thái độ người Mỹ với chính chính quyền của họ. Nói thẳng, nói thật, tiết lộ chi phí quốc phòng, bằng những con số, nếu ở một nước toàn trị, tác giả sẽ vướng lao lý vì làm "lộ bí mật quốc gia" và "tuyên truyền chống phá nhà nước", dám gọi Bộ Quốc Phòng là Bộ Đủ Thứ. Có thể không ưa Donald Trump nhưng chúng ta thấy việc tuyên bố (có phần cao ngạo) của ông ta "quét sạch đầm lầy nước Mỹ" là đúng nếu Mỹ muốn trở lại với thế giới như mong ước của Joe Biden (America Back).

(America Is Not Ready for a War With China)

"Làm sao để Lầu Năm Góc chú trọng những mối nguy thật sự"

Hoa Kỳ chi 19 ngàn tỷ đô la cho quân sự kể từ sau chiến tranh lạnh. Số tiền đó cao hơn mức chi quân sự của TQ là 16 ngàn, và gần bằng tất cả thế giới còn lại chi phí cùng thời gian. Vậy mà nhiều chuyên gia cho rằng Hoa Kỳ sắp thua một cuộc chiến khốc liệt sắp tới. Hồi tháng 3, tư lịnh lực lượng quân sự Mỹ ở Ấn Độ -Thái Bình Dương, đô đốc Philip Davidson cảnh báo chỉ 6 năm nữa, quân đội TQ sẽ đuổi kịp quân đội Hoa Kỳ; họ sẽ “buộc thay đổi cục diện vùng Đông Á”. Trở lại năm 2019, một cựu quan chức Lầu Năm Góc tuyên bố quân đội Mỹ thường “thua thảm hại” trong trò games chiến tranh mô phỏng đánh nhau với TQ. Trong khi đó, nhiều nhà phân tích, nhà nghiên cứu kết luận nếu TQ chọn cách đánh chiếm Đài Loan, Giải Phóng Quân TQ sẽ làm tê liệt sức mạnh Hoa Kỳ nhảy vào cản bước.

Theo suy diễn phổ quát, cơn bão đang tích tụ này cho thấy một kết cuộc không tránh khỏi: Bắc Kinh thì trỗi dậy, Washington sẽ suy tàn. Thực sự, chẳng phải như thế đâu. Hoa Kỳ thừa tiềm lực và chiến lược khả thi, đánh trả sự bành trướng quân sự của TQ. Tuy thế, cấu trúc phòng thủ của Mỹ tỏ ra chậm trễ khi áp dụng chiến lược này, và thay vì thế, lại lãng phí tiềm lực vào các lực lượng cũ kỹ và các nhiệm vụ chẳng thiết thân. Vị thế quốc phòng của Washington hiện nay không coi trọng quân sự mà lại coi trọng chính trị - họ tỏ ra rất kiên nhẫn. Trong quá khứ, Hoa Kỳ chỉ củng cố quân sự sau lúc đối thủ chứng tỏ họ yếu thế trên chiến trường. Đất nước (chúng ta) một lần nữa lại hướng đến một thảm trạng như thế.

Để thay đổi hướng đi, chính quyền Biden phải công khai và liên tục ra lịnh quân đội tập trung vào việc ngăn chặn TQ và giảm thiểu các mục tiêu khác. Các mệnh lệnh này phải được bổ sung, thể chế hóa, trong đề xuất ngân sách quốc phòng của chính phủ, cả trong chiến lược phòng thủ quốc gia. Ngoài ra, chính quyền nên đẩy mạnh Sáng Kiến Răn Đe ở Thái Bình Dương, một chương trình khắc phục các sơ hở trong phạm vi phòng thủ của Hoa Kỳ ở châu Á. Nếu Mỹ không chớp lấy cơ hội này để khẳng định ưu thế quân sự với TQ thì chẳng còn cơ hội nào nữa.

TƯ DUY HẠN HẸP (Think small).

Trái với tin tưởng thông thường, Hoa Kỳ có phương tiện để kiểm soát TQ bành trướng hải quân. Chi phí quốc phòng TQ tăng đều mấy chục năm nay, nhưng Hoa Kỳ chi phí cho hải quân và thủy quân lục chiến của họ còn ngang bằng TQ dành cho quân đội trừ an ninh nội địa. Các đơn vị tác chiến Mỹ mang nhiều trọng trách bên cạnh việc chuẩn bị cho chiến tranh Trung-Mỹ, không khác gì TQ.

TQ có bờ biển tiếp giáp với 19 nước, thì 10 nước có tranh chấp lãnh thổ. Tuần tra các biên giới này cần tới hàng trăm ngàn quân TQ và rút hết một phần tư ngân sách quốc phòng. Dù TQ có lợi thế sân nhà (home-field) trong chiến tranh Đông Á, họ cũng đối mặt với hàng tá nhiệm vụ nặng nề hơn. Thử xem một cuộc đụng độ với Đài Loan, TQ cần chiếm đóng và kiểm soát lãnh thổ thì mới coi là chiến thắng thì Hoa Kỳ chỉ cần phủ nhận sự kiểm soát đó – một sứ mạng khá dễ dàng.

Với lợi thế có được của Mỹ, các chuyên gia quân sự cùng quan điểm về việc làm thế nào để răn đe TQ. Thay vì chờ một cuộc chiến khai mào rồi đưa các tàu sân bay dễ bị tấn công vào biển Đông Á thì Hoa Kỳ có thể thiết lập một “bãi mìn công nghệ” ngay trong khu vực, băng cách bố trí trước các giàn phóng tên lửa, máy bay quân sự không người lái, các trạm ra-đa trên biển, trên đất của đồng minh nằm cạnh bờ biển TQ. Các hệ thống khí tài dày đặc này rất căng nếu TQ muốn hóa giải; chúng không cần các căn cứ rộng lớn hay các hậu cần đặc biệt. Thế là, chúng được đặt lên bất cứ cái gì có thể nổi, có thể bay, như tàu buôn cải trang, xà-lan, máy bay.

Các nhà phân tích quốc phòng từng ưa chuộng biện pháp này hơn chục  năm trước. Tuy nhiên, quân đội Mỹ vẫn quá dựa vào một số lượng nhỏ các tàu chiến lớn và các chiến đấu cơ bay gần, hoạt động từ những căn cứ trống trải – các lực lượng đúng là thứ mà TQ có thể phá hủy bằng tên lửa phòng không đánh phủ đầu.

Khiến vấn đề trầm trọng hơn, Washington lại xuất khẩu cái hệ thống khiếm khuyết này đến các nước đồng minh. Chẳng hạn, việc Đài Loan mua máy bay chiến đấu F-16 do Mỹ sản xuất và xe tăng Abrams đã làm cạn kiệt nguồn tiền từ quân đội của hòn đảo và lực lượng tên lửa trên đất liền, cách phòng thủ chính của nước này trước cuộc tấn công thủy bộ của Trung Quốc.

Theo ý kiến của nhiều chuyên gia quân sự, các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ đang có một chọn lựa dễ dàng. Họ có thể nhanh chóng giữ vững cân bằng quân sự ở Đông Á bằng cách trang bị tràn ngập trong vùng những vũ khí, giàn ra-đa chi phí thấp hoặc là, họ có thể cắt giảm chi phí các tác vụ chẳng liên quan, các hệ thống khí tài đắt tiền vốn là bia ngắm cho hỏa tiễn TQ. Câu hỏi đặt ra là: Tại sao các cơ sở quốc phòng Hoa Kỳ không nhìn nhận mọi thứ cùng một cách?

CHUYỆN BAO ĐỒNG (Mission creep)

Vấn đề bắt đầu từ cấp chóp bu kéo dài xuống các cấp khác. Từ khi Chiến tranh lạnh chấm dứt, các tổng thống Mỹ cho phép (thường là khuyến khích) bộ Quốc Phòng biến dạng thành Bộ Đủ Thứ (Department of Everything). Quân đội Mỹ bây giờ thực thi nhiều sứ mạng bên cạnh dự phòng chiến tranh bá quyền nước lớn, nào là hỗ trợ phát triển, cứu hộ cứu nạn, hoạt động chống ma túy, nào là kết nối bang giao, bảo vệ môi trường, và an ninh bầu cử. Nhân lực quốc phòng Mỹ hoạt động hầu như khắp thế giới và thực hiện hầu như mọi thức việc.

Nhiệm vụ to lớn này biến các vị chỉ huy chiến đấu Mỹ trở thành những thủ hiến của đế chế La Mã thời nay như mô tả của báo Bưu điện Washington – những trung tâm đầu não chính sách đối ngoại của Mỹ, phủ phê tiền bạc, gần như tự quyết, và không theo quy chế nào cả.

Họ giám sát sự kéo dài của các "tiểu Lầu Năm Góc" (mini-Pentagons) kinh lý các nước như một nguyên thủ quốc gia, xử lý hàng tá vấn đề trọng đại. Thay vì ủng hộ triển khai tên lửa đạn đạo rẻ tiền dễ sử dụng, rất quan trọng trong cuộc chiến tranh với TQ thì họ lại đẩy mạnh việc việc sử dụng các đơn vị quân sự quy mô, các căn cứ  quân sự khổng lồ (như hàng không mẫu hạm và khu trục hạm) thường xử lý những sứ mạng thời bình.

Như chuyên gia quốc phòng Mackenzie Eaglen đã chỉ ra, các chỉ huy tác chiến liên tục yêu cầu sử dụng các nền tảng như vậy, và các dịch vụ điều hành lực lượng của họ cố gắng đáp ứng những yêu cầu đó. Do vậy, quân đội Mỹ đã duy trì nhịp độ hoạt động như thời chiến trong suốt hai thập kỷ qua, ngay cả sau khi rút lui khỏi các cuộc chiến ở Afghanistan và Iraq, với một số đơn vị hiện đang được triển khai với tốc độ gần gấp ba lần tốc độ khuyến nghị của Lầu Năm Góc.

Chẳng lấy làm ngạc nhiên, tai nạn và sự cố kỹ thuật tăng vọt. Từ 2006 đến đầu năm 2021, số nhân viên phục vụ Hoa Kỳ bị chết vì tai nạn là 5.913 người, gấp đôi binh sĩ thiệt mạng trong chiến đấu. Năm 1986, chi tiêu hoạt động và bảo trì ngốn 28% ngân sách quốc phòng; bây giờ số đó rút cạn tiền quá hớp 41%, gấp đôi kinh phí mua mới các hệ thống khí tài quân sự. Xu hướng này cho thấy cái vòng kim cô (vicious cycle) vì nó mà Lầu Năm Góc chi tiêu ngày càng nhiều để duy trì lực lượng ít hơn, cũ kỹ hơn, và càng lạc hậu hơn.

BIỆN PHÁP TỐT NHẤT

Vấn đề bắt đầu cấp chóp bu và do đó, giải pháp cũng phải như vậy. Tổng thống Joe Biden và Bộ trưởng Quốc phòng Lloyd Austin phải chỉ thị cho Lầu Năm Góc cảnh giác chiến đấu cao với Trung Quốc, đặc biệt là ở eo biển Đài Loan, nơi có nguy cơ chiến tranh lớn nhất, đồng thời cắt giảm hoặc loại bỏ các sứ mạng khác.

Những chỉ thị đó phải nằm trong các đề xuất ngân sách quốc phòng và Chiến lược quốc phòng sửa đổi. Chiến lược quốc phòng 2018 ưu tiên cho việc cạnh tranh với các cường quốc nhưng lại thay đổi không đáng kể cơ cấu sức mạnh quân sự Mỹ ở châu Á bởi vì nó chất chồng nhiều nhiệm vụ mới mà không loại bỏ những nhiệm vụ ít thiết yếu hơn.

Chính quyền Biden bây giờ cần làm những việc khó nhọc là xác định và cắt bỏ những tác vụ không quan trọng, để giải phóng nguồn lực quân sự và tập trung vào việc ngăn chặn TQ.

Bước đầu trong lộ trình đó bao gồm việc cắt giảm số lượng, quy mô của các “sứ mạng hiện diện” (“presence missions”) hiện có hàng trăm ngàn nhân viên quân sự, đang đi trên biển, đang bay trên trời, rồi tập trận, huấn luyện trên thế giới mỗi ngày.  Tốc độ chóng mặt của các hoạt động này buộc chặt và làm hao tổn các đơn vị chiến đấu của quân đội, khuyến khích việc mua sắm các thiết bị quy mô không phù hợp cho một cuộc chiến với Trung Quốc.

Trấn an các đồng minh và “giương cao ngọn cờ” là những nhiệm vụ quan trọng, nhưng chúng có thể được thực hiện bởi các đơn vị cơ động hơn, chẳng hạn như Lữ đoàn Hỗ trợ Lực lượng An ninh, hoặc Bộ Ngoại giao chứ không phải bởi các nhóm tác chiến tàu sân bay.

Thứ hai, đội ngũ Biden nên tái triển khai, càng nhiều càng tốt, lực lượng không quân và hải quân tới châu Á. Hoa Kỳ đã tuyên bố “xoay trục” sang khu vực gần một thập kỷ trước, nhưng nhiều pháo hạm của họ vẫn còn ở nơi khác. Ví dụ như ở Trung Đông, Mỹ thường sử dụng các máy bay chiến đấu tiên tiến để tấn công những kẻ khủng bố vũ trang hạng nhẹ và triển khai hàng không mẫu hạm, máy bay ném bom hạng nặng, để gửi tín hiệu răn đe tới Iran.

Mức độ quá mức cần thiết như vậy làm mất đi tính sẵn sàng chiến đấu, tước mất lực lượng cần thiết của Bộ tư lệnh Ấn Độ - Thái Bình dương nhằm cạnh tranh với Trung Quốc. Một cách tiếp cận bền vững hơn sẽ xử lý các mối đe dọa nhỏ hơn với các lực lượng nhỏ hơn, săn lùng những kẻ khủng bố bằng máy bay không người lái và các đơn vị hoạt động đặc biệt, hỗ trợ tầm gần bằng máy bay tấn công hạng nhẹ, chống lại sự xâm lược của Iran bằng cách duy trì một cấu trúc căn cứ xương sống trong khu vực, sẵn sàng hỗ trợ tăng cường lực lượng nếu xung đột lớn nổ ra.

Cuối cùng, chính quyền Biden nên chuyển các nhiệm vụ phi quân sự cho các cơ quan dân sự. Ví dụ: việc ngăn chặn ma túy nên giao cho cục Quản lý ma túy; an ninh biên giới cho Hải quan và bộ đội Biên phòng; an ninh bầu cử cho bộ An ninh nội địa; hỗ trợ phát triển cho cơ quan Phát triển quốc tế Hoa Kỳ, v.v. Việc giao lại các sứ mệnh và tăng cường sự xử lý của các cơ quan dân sự sẽ tăng cường sức mạnh quân sự, đồng thời, phi quân sự hóa chính sách đối ngoại của Mỹ.

SÓI Ở TRƯỚC CỬA

Cải cách guồng máy đồ sộ nhất của quốc gia là rất khó nhưng không phải không làm được. Quân đội là một tổ chức theo hệ thống quân giai với các trách vụ rõ ràng. Tổng thống và bộ trưởng quốc phòng có quyền ra lịnh cho các chỉ huy tác chiến, ràng buộc họ qua ngân sách và công tác nhân sự.

Các tư lệnh tác chiến, các chỉ huy trưởng hậu cần, đến phiên họ, có ảnh hưởng to lớn lên việc mua sắm. Họ đang ở tuyến đầu, vì vậy, khi họ yêu cầu trang bị, các dân biểu chỉ làm cái việc cản trở càng nhiều càng tốt – cả các nhà thầu quân sự cũng phải sắp hàng chờ.Tổng thống và bộ trưởng quốc phòng cũng có thể dùng diễn đàn hù dọa để lay chuyển các động lực chính trị đang đối diện với những nhân vật quan trọng. Chẳng hạn, tổng thống và bộ trưởng quốc phòng rõ ràng coi TQ là quan tâm hàng đầu thì họ đưa ra cho quốc hội cái vỏ bọc chính trị, mục đích để cắt giảm hay thu hẹp các nhiệm vụ khác (của chính phủ).

Về lý thuyết thì có thể cải cách, nhưng để thực hiện, đòi hỏi sự lãnh đạo rõ ràng và bền vững từ cấp cao nhất. Biden và Austin đã nói rằng, ngăn chặn Trung Quốc là ưu tiên quân sự hàng đầu, nhưng Biden cũng muốn Lầu Năm Góc xử lý một loạt các mối đe dọa an ninh phi chính thống, và Austin dường như khó có thể là người ủng hộ "Châu Á trên hết", vì ông là cựu chỉ huy bộ Tư lệnh trung tâm Hoa Kỳ, cơ quan giám sát các lực lượng Mỹ ở Trung Đông.

Tuy nhiên, có những lý do để lạc quan một cách thận trọng về triển vọng cải cách. Một là, ngày càng có nhiều người tham gia chính trị quyền lực, ủng hộ sự tập trung vào Trung Quốc. Năm ngoái, quốc hội đã thông qua sáng kiến Răn đe Thái Bình Dương. Nếu được tài trợ đầy đủ, chương trình này sẽ phân bổ 27 tỷ đô la trong vòng 5 năm để phân chia và củng cố cấu trúc căn cứ của Mỹ ở châu Á, đồng thời, trang bị cho bộ Tư lệnh Ấn Độ - Thái Bình dương nhiều đầu đạn và cảm biến tầm xa. Vào tháng 4, các nhà lập pháp trong ủy ban quân bị Hạ viện đã viết một lá thư cho Lầu Năm Góc, kêu gọi cắt giảm các hoạt động không cần thiết trong thời bình, để giải phóng nguồn lực chuẩn bị cho cuộc chiến tranh bá quyền nước lớn.

Thủy quân lục chiến và lục quân, hai quân chủng của quân đội có khuynh hướng chống lại việc tập trung vào chiến tranh hải quân ở châu Á, đã soạn thảo kế hoạch xoay trục từ giao tranh với quân nổi dậy ở Trung Đông sang đánh chìm tàu ở Tây Thái Bình Dương. Và các chuyên gia quốc phòng thuộc mọi lãnh vực hiện nay nhất trí cao về cách Hoa Kỳ nên làm, trong việc ngăn chặn sự bành trướng của hải quân Trung Quốc.

Trong khi đó, tình cảm bài TQ, ở Mỹ và thế giới, đạt đỉnh điểm từ cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989. Cứng rắn với TQ là một trong sáng kiến hiếm hoi ở lưỡng viện Hoa Kỳ, và TQ dường như làm mọi cách để thổi bùng ngọn lửa này với chính sách ngoại giao “Chiến binh lang sói” (Wolf Warrior).

Hiện đang có sự ủng hộ chính trị của lưỡng đảng ở Washington cho sự tái cân bằng thực sự ở châu Á và sự đồng thuận chiến lược giữa các nhà hoạch định quốc phòng về cách thức tiến hành. Cái chính còn thiếu, đó là sự phối hợp của lãnh đạo cấp cao nhằm tranh thủ sự hỗ trợ (của hai đảng) và biến các chiến lược đó thành hành động.

Ảnh: Hàng không mẫu hạm Mỹ ở Trung Đông 2014.

Bài của Michael Beckley đăng trên Foreign Affairs ngày 10 tháng 6 năm 2021.

THẤY ĐƯỢC GÌ TỪ CUỘC CHIẾN CHỐNG DỊCH HIỆN NAY Ở VIỆT NAM?

Lời người dịch: Câu rất hay của bài viết: No doubt Vietnam has been a victim of its own success. (Không hồ nghi gì nữa, Việt Nam trở thành nạn nhân của chính sự thành công). Tự hào mà thiếu khiêm cung làm con người mất đi đà tiến. Thần dân tự hào không tác hại bằng vua quan tự hào.

(What Explains Vietnam’s Current COVID-19 Struggles?)

Việt Nam bây giờ ở vị trí cam go, thêm nhiều ca nhiễm covid mới, có tỷ lệ chích ngừa thấp nhất Đông Nam Á. Vài tháng trước, VN giữ được mô hình sáng giá cho các nỗ lực đối phó Covid-19. Họ có tỷ lệ ca bịnh, người chết thấp nhất thế giới, mặc dù có tới 1300 km  tiếp giáp TQ, cộng với giao thương to lớn giữa hai bên.

Kết quả là, không nhiều sợ hãi giảm sút kinh tế, VN là nước duy nhất ở Đông Nam Á có tăng trưởng dương 2% năm 2020, tuy khá thấp so với 6-7 % của 5 năm trước.

Nhiều nghiên cứu giải thích lý do thành công của VN, ở đây chỉ nêu một ít. Có lẽ hệ thống chính trị - hơi giống TQ – giúp Việt Nam có được tầm nhìn. Các thành viên bộ chính trị luôn để tâm quan sát khi bộ chính trị TQ tổ chức những cuộc hội nghị khẩn cấp hồi giữa năm ngoái (âm lịch). Các hoạt động không gian mạng của VN có thể đem đến lãnh đạo tin tình báo về vấn đề (dịch bệnh) đang xảy ra (ở TQ). Chẳng có gì khác hơn, niềm hồ nghi cố hữu và am tường mô thức hoạt của Bắc Kinh hình thành cách thức đối phó (dịch) của Hà Nội.

Bất chấp mọi thứ, Hà Nội hành động cực kỳ khôn ngoan. Biên giới đóng cửa, khu cách ly đặt ngay trong doanh trại. Chiến dịch tuyên truyền rộng khắp, nhắn tin liên tục. Chính quyền phát huy tinh thần dân tộc của người dân, khởi động như thời chiến, cùng với các loa phường xã, các áp phích, nêu cao tinh thần xã hội chủ nghĩa.

Nhưng cái thực hiệu quả là nhờ hệ thống y tế rất tốt của họ, chú trọng phòng ngừa nhiều hơn chữa trị, tốn kém. Hệ thống y tế VN có kinh nghiệm phòng chống SARS, cúm gia cầm, các vi rút nguồn động vật, lãnh đạo ngành y tế cộng đồng thiết lập cấp kỳ các tổ chức và phương án hữu hiệu, mạnh mẽ cách ly, và truy nguồn tiếp xúc.

Lãnh đạo Việt Nam rất tự hào về cách đối phó thực dụng, không chính trị hóa, và rõ ràng, được nhân dân vinh danh qua các thành công chống dịch.

Tuy nhiên, ngày nay VN đang gởi tin nhắn yêu cầu quyên góp quỹ mua vắc xin. Ho có tỷ lệ chích ngừa còn thua cả Lào và Myanmar, nước đang có bất ổn chính trị và nội chiến. Nếu tỷ lệ chích ngừa như hiện nay, Việt Nam sẽ không đạt tới miễn dịch cộng đồng cả 10 năm tới.

Cái gì đảo ngược tình hình? Không hồ nghi gì nữa, Việt Nam trở thành nạn nhân của chính sự thành công. Với tốc độ nhiễm bịnh không nhanh, VN không khẩn trương tìm vắc-xin. Họ vừa hợp đồng với nhiều hãng cung cấp nhưng quá trễ với tình hình và bị bỏ lại khá xa.

Với các biến thể mới và nền kinh tế đang tái mở cửa, phân nửa trong 8000 ca nhiễm ở VN – công nhận là con số vẫn thấp so với tổng thể - xảy ra từ hồi tháng tư. Đầu tháng sáu, bị thúc bách vì các đợt bùng phát mới, chính phủ đã hợp đồng 31 triệu liều vắc xin Pfizer cho tới cuối năm; 38,9 triệu liều từ AstraZeneca (của Covax) và 30 triệu liều mua; và hợp đồng mua 50 đến 150 triệu vắc xin Sputnik (Nga). Ngoài ra, VN đang đàm phán với hãng Medigen (Đài Loan) để mua 3 đến 10 triệu liều cũng như với Moderna, số lượng chưa rõ.

Tổng thể, với trên 170 triệu liều, VN có thể đạt đến miễn dịch cộng đồng. Chỉ có điều là chưa đủ thuốc cho đến cuối năm 2021 hoặc đầu 2022. Vì lý do đó, chính phủ cho phép nhập vắc xin Sinopharm từ TQ, và đang chịu áp lực bắt đầu nhập tức thì, mặc cho phản ứng rất lớn vì tính dân tộc cực đoan và sự hồ nghi của quần chúng nhân dân VN.

Một phần của chậm trễ ký kết các thương vụ  là vì VN chú trọng sản xuất vắc xin trong nước. VN đang nghiên cứu bốn loại vắc xin bản địa:  Nanogen, Vabiotech, Polyvac và IVAC (Viện vắc-xin và sinh phẩm y tế VN). Họ đang ở sau giai đoạn thử nghiệm thứ hai và ba, lại có rất ít các ca mới trong nước để thí nghiệm lâm sàng, và chẳng có công ty nào thực hiện thử nghiệm ở các nước khác.

Trong khi chú tâm rõ ràng sử dụng đại dịch như một bước nhảy lấy đà phát triển ngành sinh học, người ta không chọn hướng tạo điều kiện để một hoặc hai công ty tìm nhượng quyền sản xuất một trong các loại vắc xin công nghệ mRNA.

Lấy ví dụ, một công ty ở Thái Lan do King sở hữu, chẳng tí kinh nghiệm nào với vắc-xin, lại đang sản xuất vắc xin AstraZeneca, và đang ì ạch hoạt động, ảnh hưởng không chỉ Thái Lan mà cả Malaysia và Philippines. Đây chính là khoảng trống mà VN có thể chiếm lấy, đặc biệt trong lúc kinh tế của họ trôi chảy hoạt động thì hầu hết thế giới đang đứng điện (lockdown).

Việt Nam hiện đang cố gắng lấp đầy khoảng trống này, nhưng đã muộn. Vào tháng 6 năm 2021, bộ Y tế đã liên hệ với chương trình COVAX của Tổ chức Y tế Thế giới về việc thành lập một cơ sở sản xuất tại Việt Nam để nhượng quyền các loại vắc xin khác nhau cho sản xuất trong nước và cho COVAX. Trong các cuộc đàm phán gần đây với Johnson & Johnson, Việt Nam không chỉ đồng ý mua mà còn cấp phép sản xuất vắc-xin này.

Bỏ qua sự chậm trễ trong việc ký hợp đồng, chính phủ nên tính đến thực tế là, cho đến nay, họ mới chỉ phân bổ 630 triệu đô la trong số 1,1 tỷ đô la cần thiết để đảm bảo 150 triệu liều thuốc trong năm nay nhằm phân bổ cho 70% dân số của mình. Trong khi đó, một quỹ từ các nhà tài trợ tư nhân và doanh nghiệp đã huy động được khoảng 329 triệu đô la để mua vắc xin.

Vậy chính quyền có đáng trách không? Có, ở mức độ nào đó. Cơ bản nhất, việc phê duyệt vắc xin còn chậm. Cho đến nay, chỉ có ba loại vắc xin (AstraZeneca, Sputnik V và Sinopharm) được các cơ quan chức năng của Việt Nam chấp thuận.

Vào tháng giêng, đảng CSVN tổ chức đại hội đảng lần thứ 13, chuyển giao quyền lãnh đạo 5 năm một lần. Tiếp theo tháng 5 là bầu cử chính quyền mới. Rõ ràng, tân thủ tướng, ông Phạm Minh Chính, không như các thủ tướng tiền nhiệm đều qua chức vụ phó thủ tướng, đã dao động.

Trong cuộc điện đàm đầu tháng 6 với người đồng cấp Lý Khắc Cường, ông Chính kêu gọi Trung Quốc “hợp tác và giúp đỡ VN có được vắc-xin Covid”. Một số người VN lo lắng điều này đem lại thêm lợi thế (leverage) cho TQ khi đề cập những vấn đề như vấn đề Biển Đông.

Bài của  Zachary Abuza đăng ngày 15 tháng 6 năm 2021 trên The Diplomat. Zachary Abuza là giáo sư đại học Chiến Tranh Quốc Gia (National War College) ở Washington, DC.

Ảnh: Người cúng phải đeo khẩu trang tại một ngôi chùa ở Hà Nội.

VIỆT NAM HẠ BỚT CHỈ TIÊU CHÍCH NGỪA COVID

(Vietnam backpedals on COVID-19 vaccination targets)

HÀ NỘI – VN hạ bớt chỉ tiêu trong nỗ lực chích ngừa Covid khi chính phủ xoay xở tìm kiếm vắc-xin đang khan hiếm trên thế giới.

Bộ trưởng y tế Nguyễn Thành Long được trích dẫn tuyên bố trên website của bộ Quốc phòng tuần trước, VN dự trù “cuối năm hay đầu năm 2022 sẽ chích ngừa đủ hai liều vắc xin cho ít nhất 70 % dân số tuổi 18 trở lên, nhằm đạt miễn dịch cộng đồng, đem lại sinh hoạt cuộc sống bình thường”.

70% số người này cho thấy con số thấp hơn mục tiêu ban đầu đặt ra hai tuần trước đó. Hà Nội khởi động lập quỹ vắc xin hôm ngày 5 tháng 6, tìm mua 150 triệu liều, ước tính chừng 1,1 tỷ đô la Mỹ,  mục tiêu chính ngừa cho 75% dân số của mình, chừng 100 triệu người. Ban đầu, Hà Nội đặt mục tiêu cuối năm nhưng mục tiêu ấy đã nới lỏng rồi.

Sau khi phát động gây quỹ, thủ tướng Phạm Minh Chính kêu gọi đóng góp của các cá nhân và công ty. Quỹ thu được 7.400 tỷ (322 triệu đô la) của các công ty đa quốc gia đang hoạt động trong nước, dẫn đầu là Samsung, Toyota và Foxconn.

Ông Chính nhậm chức hôm tháng tư, một trong hàng ngũ lãnh đạo mới, và những chỉ tiêu đưa ra trong thời điểm chính trị tế nhị khi Hà Nội đang chuẩn bị cho kỳ họp quốc hội khai mạc ngày 20 tháng 7. Khóa họp lập pháp này, kéo dài 11 ngày rưỡi, là kỳ họp đầu tiên tổ chức sau cuộc tổng tuyển cử hồi cuối tháng 5.

Một nhà phân tích chính trị ở Hà Nội nói rằng, VN đi sau các nước Asean khác trong các cuộc thương lượng tìm mua vắc-xin. Quốc gia này cũng chậm trễ trong trong việc chấp thuận vắc-xin ngoại và lúc đầu dựa quá nhiều vào cơ sở COVAX, một chương trình chia sẻ vắc-xin của WHO, ít để ý cảnh báo có thể thiếu nguồn cung.

Ông Phạm Duy Nghĩa, giám đốc chương trình (đào tạo) thạc sĩ công của đại học Fulbright Viet Nam phát biểu trong một cuộc hội thảo trực tuyến, người Việt đang quan sát Hà Nội mua sắm vắc-xin; nỗ lực này sẽ đo lường sự thành công của chính phủ trong việc tìm kiếm nguồn quỹ và thực hiện chích ngừa diện rộng.

Các chuyên gia dự đoán, ngay cả chỉ tiêu thấp 70% cũng sẽ là một thách thức.

Trong cùng buổi hội thảo, bà Nguyễn Thu Ánh, giám đốc viện Nghiên cứu y khoa Woolcock ở Việt Nam, phát biểu: “Chích ngừa cho đủ 70% dân số vào cuối năm sẽ là một nhiệm vụ cam go dẫu cho có đủ thuốc. Năng lực chích của VN không tới 500.000 mũi/ngày”.

Theo bộ Y tế, chỉ có 2,9 triệu người được chích cho đến hôm thứ sáu. Ông Phạm Minh Chính phát biểu trong cuộc họp đánh giá đại dịch tháng trước: “Chúng ta đang tận dụng tất cả các nguồn lực tìm cho đủ vắc-xin để tạo miễn dịch cộng đồng vào cuối năm nay”.

Trong cuộc gặp với các hãng sản xuất vắc-xin và các nhà khoa học VN  hôm ngày 7 tháng 6, ông thủ tướng hối thúc các bên làm việc cật lực hơn nữa để sản xuất vắc-xin trong nước, hầu giúp VN đạt được mục tiêu chích ngừa 75 triệu dân.

Hôm chủ nhật, VN tiếp nhận quà tặng 500.000 liều vắc-xin Sinopharm của TQ. Vì  dân chúng phản ứng  tranh chấp với Bắc Kinh về chủ quyền Biển Đông, VN là nước sau chót trong Asean chấp nhận vắc-xin ngừa vi rút corona do TQ sản xuất.

Các liều vắc-xin trên sẽ ưu tiên cho người VN làm việc hay học tập ở TQ, những cư dân cần sử dụng vắc-xin Tàu, đặc biệt những người sống sát biên giới TQ. Bộ y tế VN giải thích như thế.

Sau đó, ông Chính phân 11,58 tỷ đồng từ ngân sách dự trữ trung ương năm 2021 cho cơ sở sản xuất COVAX, trong khi nhiều người Việt lại trông đợi vắc-xin Pfizer và Moderna.

Hà Nội chấp thuận vắc-xin ngừa vi rút corona của Pfizer và AstraZeneca cũng như của Sputnik V (Nga). Quốc gia này trông cậy chủ yếu vào AstraZeneca. Hà Nội có được 2,4 triệu liều của COVAX, 405.600 liều của  AstraZeneca thông qua công ty trong nước Vắc-xin Việt Nam, và 1 triệu liều chính phủ Nhật vừa gởi tặng.

Nguồn vắc-xin tiềm năng khác là trong nước. Nhà sản xuất Kỹ thuật sinh học dược Nanogen cho phóng viên biết hôm thứ ba, họ muốn chính phủ chấp nhận khẩn cấp Nanocovax, một vắc-xin ứng viên, đang thử nghiệm lâm sàng giai đoạn chót.

Nanogen cho biết, vắc-xin của họ có phản ứng sinh miễn dịch 99,4% trong giai đoạn thử nghiệm lần thứ ba. Nhưng hôm thứ tư, bộ Y tế bác bỏ yêu cầu ấy, họ nói chưa đủ cứ liệu cho việc chuẩn thuận lúc này.

Một chuyên gia phân tích chính trị, ông Dương Quốc Chính ở Hà Nội, cho NIKKEI ASIA biết, cấp lãnh đạo đương nhiệm không hẳn là người chịu trách nhiệm cho việc điều chỉnh các chỉ tiêu chích ngừa.

Ông nói: “Chính phủ tiền nhiệm đã không ở tư thế sẵn sàng hợp tác với các hãng sản xuất văc-xin nước ngoài. Có thể họ tin quá nhiều vào các nhà sản xuất vắc-xin trong nước, cứ tưởng rằng các hãng này sẽ cung cấp thuốc ngừa đầy đủ và cấp kỳ”.

Bài của TOMOYA ONISHI đăng trên NIKKEI ngày 25 tháng 6 năm 2021. Nguyễn Long Chiến dịch.

.